Chương 24: (Vô Đề)

24.

Năm thứ hai mươi kể từ ngày ta đăng cơ, Minh Cẩn đã mười bốn tuổi.

Mùa xuân năm ấy kéo dài bất thường, Triệu Minh Thừa lặng lẽ phát bệnh. Ban đầu chỉ là cảm lạnh, ông vẫn đều đặn lên triều. Ta sai người kê ghế cho ông ngồi. Nhưng bệnh tình mãi không thuyên giảm, ta bèn đưa ông vào ở trong cung, để Thái y dễ bề chăm sóc hơn. Thế mà bệnh vẫn không khá lên, thậm chí càng lúc càng nặng.

Ta trách mắng Thái y viện, lại bị chính ông ngăn lại.

Ông nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, hai tay siết lấy tay ta, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay ta:

"Bệ hạ, đừng nổi giận. Ta già rồi. Nếu sống đến sang năm, ta cũng đã năm mươi tuổi rồi. Không phải ai cũng sống thọ như Dương Thiệu."

Ta siết tay ông, cúi đầu nhìn ông, ánh mắt mờ đi trong nước mắt:

"Hoàng thúc, người đừng như vậy… Người còn phải nhìn trẫm giao lại hoàng vị cho họ Triệu cơ mà…"

Triệu Minh Thừa cười yếu ớt:

"Bệ hạ cũng biết nói lời như thế rồi sao? Người là thuật sĩ, rõ nhất ta có c.h.ế. t hay không."

Ta sững lại.

Ông từ từ dời mắt, ngước nhìn mành giường phía trên đầu, như đang nhớ lại chuyện cũ:

"Nhớ lại hai mươi năm trước, khi ta gặp Bệ hạ trong chiếu ngục, cứ ngỡ người đang nói mớ. Giờ ta nằm đây, mơ mơ hồ hồ, chẳng rõ người trong chiếu ngục năm ấy là giấc mộng, hay giang sơn yên ổn bây giờ là một giấc mộng…"

Triệu Minh Thừa buông tay ta ra, khẽ khàng khép mắt.

Ta lập tức chộp lấy tay ông, sững sờ trong khoảnh khắc, rồi gục xuống mép giường, khẽ khàng nức nở.

Hiền vương Triệu Minh Thừa, trải ba triều, tận tâm tận lực, qua đời trong cung. Linh cữu quàn ba ngày, toàn cung thương khóc, tiễn đưa Hiền vương.

Hai mươi năm sau, ta lại bước vào Đông cung, đến gặp cố nhân.

Cỏ dại mọc um tùm, cửa nẻo tứ phía đổ nát, chum vại khô cạn, mái hiên giăng đầy mạng nhện.

Gã gia nhân già đưa ta tới trước căn phòng nọ, ném vào trong một cái bát mẻ để dò đường. Ngay sau đó, một bàn tay khô quắt bấu lấy bậu cửa sổ.

Triệu Triệt ló đầu ra, tóc tai rối bời, tiều tụy không tả xiết. Trong tay hắn là chiếc trâm vàng, giúp ta dễ dàng nhận ra.

Hắn gầy trơ xương. Hắn hình như không nhận ra ta nữa, chỉ há miệng thều thào một chữ:

"Ăn."

Hắn đòi ăn.

Lão nô kia nói, đừng nhìn Triệu Triệt thế này mà lầm, thân thể hắn cứng cỏi lắm, mỗi ngày một bát cám, sống mãi không chết. Trước đây có người muốn cướp cây trâm ấy, còn bị hắn đánh suýt chết.

"Là kỷ vật của mẹ hắn, đương nhiên hắn trân quý."

Ta tiến lại vài bước, phất tay gọi hắn:

"Trẫm đến báo cho ngươi hay, thúc phụ ngươi c.h.ế. t rồi, ngươi nên biết."

Hắn vẫn giữ bộ dạng ngây ngốc ấy, há miệng nhắc lại:

"Thúc phụ…"

"Thúc phụ ngươi thương ngươi. Những năm qua, trẫm giữ lại mạng ngươi, cũng là vì ông ấy. Giờ tốt rồi, ngươi có thể đi rồi. Đi đi, theo ông ấy, nói với ông ấy một câu "xin lỗi"."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!