Chương 18: (Vô Đề)

18.

Tối qua ta đã xuất thành, đi gặp Dương Thiệu.

Ta đưa cho ông chiếc vòng tay mà Dương Hằng để lại trước khi chết, kể lại tường tận về cái c.h.ế. t của nàng.

"Hôm đó ta có thể đưa nàng ra khỏi phủ Thôi, nhưng đứa bé bảy tháng trong bụng nàng đã động thai.

A Hằng nói nàng nhìn lầm người, hổ thẹn với phụ thân, thà c.h.ế. t cũng phải bảo toàn đứa con…"

Dương Thiệu ngồi trong trướng, tay siết chặt vòng ngọc, lệ già tuôn như mưa, giọng khàn khàn buồn thảm:

"Nó luôn là một đứa con ngoan."

Một lúc lâu sau, ông lau nước mắt, hít sâu một hơi:

"Đứa bé đó, đâu rồi?"

Ta từ tốn nâng chén trà, đưa lên môi thổi nhẹ:

"Đó là một bé trai, tên là Minh Triều, Dương Minh Triều.

Nghĩa phụ cứ yên tâm, ta đã đưa nó đến một nơi an toàn, không ai tìm được, không ai chạm tới được."

Ta liếc nhìn những người còn lại trong trướng, ra hiệu cho Dương Thiệu.

Ông lập tức lạnh mặt, ra lệnh cho tất cả lui ra.

Lúc này ta mới tiếp lời:

"Chuyện lòng của nghĩa phụ, ta đã có nghe ít nhiều.

Nhưng đời vô thường, người đã hơn bảy mươi, làm hoàng đế được mấy năm nữa?

Hôm nay ta đến đây, không phải vì người gọi, mà là ta muốn gặp người."

Ta nhấp một ngụm trà, làm dịu giọng:

"Nghĩ nữ tất nhiên không bằng con ruột, nhưng nếu con ruột đã chết, thì nghĩa nữ cũng nên gần gũi một chút chứ.

Nghĩa phụ, người không bằng cân nhắc nhường ngôi cho ta?

Phụ mẫu ta mất sớm, ta tôn người là phụ hoàng.

Đợi sau này người bách niên, ta truy phong người làm Đế, cũng coi như thỏa được tâm nguyện."

Dương Thiệu im lặng hồi lâu, mới nói:

"Nếu ta không cân nhắc thì sao?"

Nghe vậy, ta thở dài:

"Vậy thì giữ đứa con của Dương Hằng cũng chẳng còn ý nghĩa.

Nghĩa phụ được dịp chơi trò làm vua, nhưng phải biết tìm người kế thừa.

Giang sơn không như gia nghiệp, cha g.i.ế. c con, con hại cha, huynh đệ tương tàn, vợ chồng trở mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!