Chương 14: (Vô Đề)

14.

Thôi Tống đứng từ trên cao, cúi xuống nhìn Dương Hằng:

"A Hằng, Thái Quốc Công bị phục kích, sống c.h.ế. t chưa rõ, nàng có biết không?"

Dương Hằng lặng lẽ nhìn hắn hồi lâu, chầm chậm vươn tay về phía hắn, muốn chạm vào hắn:

"Tử Hành…" Nói đến đó lại nghẹn ngào.

Ta kịp thời chen vào, giả vờ tò mò:

"Tử Hành?"

Thôi Tống nghiêng đầu liếc nhìn ta, bình thản đáp:

"Là biểu tự của ta."

Ta thản nhiên liếc Dương Hằng. Nàng nhắm mắt, dựa lưng vào tường, ngửa mặt thở hắt ra một hơi dài:

"Phụ thân ta vẫn chưa chết, chàng tự cân nhắc đi."

Ta khẽ kéo tay áo hắn:

"Đại nhân, nếu để Thái Quốc Công biết chúng ta đối xử với con gái ông ấy thế này… e là cả hai ta đều c.h.ế. t không chôn nổi xác."

Thôi Tống nhíu mày, lùi lại nửa bước, nhìn quanh căn phòng:

"Người của ai đây?"

"Là đám người mà Lý Huyền Ca — cái tên súc sinh đó — để lại bù đắp cho ta."

Ta ra vẻ đau lòng ngẩng lên nhìn hắn:

"Hay là bỏ Dương Hằng ở đây, đại nhân cùng ta trốn đi."

Mọi người trong phòng nhìn nhau không nói nên lời.

Thôi Tống nghe vậy bỗng sầm mặt, đẩy tay ta ra, cầm lấy ngọn đèn trên bàn, bước vào nội thất, hắt thẳng lên màn giường.

Ngọn lửa dần lan ra khắp phòng. Ta cũng kinh ngạc không thôi.

"Để Thái Quốc Công đem mối thù m.á. u này trút hết lên đầu Thái tử đi."

Thôi Tống kéo tay ta, định rời khỏi.

Dương Hằng cắn răng chịu đau, mười ngón tay gồng siết cào vào khe tường, cố sức muốn đứng dậy, hết lần này đến lần khác, vẫn ngã xuống.

"Thôi Tống, chàng điên rồi sao? Đó không phải là con chàng sao?! Là con của chàng đó!"

Nàng gào lên, vừa khóc vừa mắng, nghẹn ngào thất thố:

"Chàng quên rồi sao? Chỉ mới gặp ta một lần, chàng đã đến cầu hôn ta…"

Ta quay đầu nhìn nàng.

"Đại nhân, dù sao cũng là A Hằng mà. Ngài định để tỷ ấy c.h.ế. t đau đớn như vậy sao?"

Ta đưa thanh kiếm vào tay hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!