13.
Trời còn chưa sáng, canh năm, tiếng mõ tre vang lên, theo sau là tiếng chiêng đồng, bỗng "keng" một tiếng rơi xuống đất, ngân dài, dồn dập.
Ta khoác áo ngoài, đẩy cửa bước ra.
Trời ở phủ Thôi, so với trời kinh thành, đỏ hơn, sáng hơn.
Đông cung phái binh vây chặt phủ Thôi. Thái tử Triệu Triệt đích danh gọi ta ra gặp, còn "tặng" ta một món quà.
Ta mở ra xem — con vẹt đỏ rực vụt bay lên, lượn vài vòng rồi bay vào sân viện của ta.
"Hồng huyết anh vũ, một trống một mái, thay nhau ngày đêm, lẻn cung do thám." Triệu Triệt thấy thế liền phất tay cho người đi theo dõi.
"Minh tam tiểu thư, ngươi lấy chủng Cô Tiên nhốt trong vẹt, không thấy phí sao?"
Cô Tiên cổ là loại cổ độc tàn ác của phù nữ phương Tây Nam, nam nhân trúng cổ sẽ ngày ngày bị thôi thúc tìm đến người hạ cổ, thường dùng để trói buộc tình nhân lăng nhăng.
"Dùng để dò tin sống chết, tính ra vẫn chưa phí."
Triệu Triệt bóp lấy cổ ta, đẩy ta ép sát vào tường, giọng lạnh như băng:
"Chuyện ngươi thả Lý Huyền Ca đi, ta tạm thời bỏ qua. Giờ chỉ cần ngươi nói — là ai trong cung mỗi đêm mở cửa sổ cho ngươi? Ta sẽ tha cho ngươi. Nể tình ba tỷ muội của ngươi."
Thôi Tống và Dương Hằng bị đao kiếm kề sát, chặn lại ngoài sân.
Ta nhìn thẳng vào mắt Triệu Triệt, bật cười:
"Ta chẳng qua chỉ là thiếp thất của Tể tướng, vào cung chẳng mấy lần. Ngươi thấy ai trong cung sẽ nghe lời ta? Triệu Triệt, bệnh nghi kỵ của ngươi chẳng khác gì phụ hoàng ngươi — à không, phải gọi là tiên hoàng mới đúng!"
Lúc này, thuộc hạ báo lại — hai con vẹt đã bị giết.
Triệu Triệt mặt không đổi sắc, buông tay:
"Minh Vấn Thu, ta không g.i.ế. c ngươi, vì ngươi còn giá trị."
Ta dựa vào tường, ôm n.g.ự. c ho khan một trận, ngẩng đầu lên cười nhạt:
"Vậy là muốn ta đoán mệnh cho ngươi à?"
Triệu Triệt áp sát, cúi đầu nhìn ta:
"Không dám phiền nàng rủa ta. Nhị tỷ ngươi bảo ta còn sống hơn hai mươi năm nữa. Thế chẳng phải ta là người thắng cuối cùng sao?"
"Thật đáng tiếc." Ta mỉm cười tiếc nuối.
Dù Minh Văn Hạ không lừa hắn, nhưng những lời đoán mệnh của nàng vốn phải phối hợp với phần giải quẻ của ta mới đúng. Thật đáng tiếc thay!
Triệu Triệt để lại ba trăm binh lính, phong tỏa toàn bộ phủ Thôi.
Mọi sinh hoạt của Thôi Tống và Dương Hằng đều bị giám sát.
Ta thì bị nhốt trong phòng.
Nửa đêm có mấy người xông vào, lục tung mọi ngóc ngách, nhưng chẳng tìm được thứ gì.
"Tìm khóa ngọc à? Ta cứ tưởng là Thôi Tống bán đứng ta đấy, A Hằng."
Ta đứng bên bàn, gỡ chụp đèn, thổi bật lửa, tay khum lại châm đèn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!