Chương 10: (Vô Đề)

10.

Từ đầu xuân tới giờ, Thái tử âm thầm nhúng tay vào việc bổ nhiệm quan lại trong kinh thành. Từ việc lớn đến việc nhỏ, thậm chí đến cả một văn thư trong nha môn, cũng có thể thấy được dấu ấn của hắn. Nhưng kỳ lạ là hắn chẳng hề chọn người thân tín, trái lại, những kẻ vừa được bổ nhiệm, chưa đầy nửa tháng đã ngã xuống. Trong lúc nhất thời, ngoài đám cựu thần cũ, thì bất kỳ ai trụ vững được ba tháng, đã được coi là "lão nhân".

Đội ngũ quan lại trong kinh thay đổi chóng mặt. Ban đầu Hoàng đế không mảy may nhận ra, cứ thế dồn tất cả gánh nặng lên Bộ Lại. Một bài toán quan trường nghìn năm có một, cả trăm người trong Bộ Lại đã ba tháng rưỡi không được nghỉ, thay đến hai vị thượng thư. Đến vị thứ ba phải nhờ Đông cung chỉ điểm, mới có thể tháo gỡ. Kể từ đó, Thái tử âm thầm nắm lấy quyền điều hành Bộ Lại.

Nghe Thôi Tống nói, người theo bên cạnh Thái tử, thoạt nhìn rất giống Nhị tỷ ta.

Lại qua một tháng, Thái tử trở mặt với Hiền vương. Nguyên nhân là vào thời điểm Đông cung bị phong tỏa, Hoàng đế trong cơn thịnh nộ đã chỉ truyền khẩu dụ, liền giao hổ phù của Ngự Lâm quân cho Hiền vương. Giờ đây Thái tử cố ép Hiền vương giao hoàn, nhưng Hiền vương, dù một lòng phò tá, lại thấy gần đây hành vi Thái tử ngày càng cực đoan, không chịu nghe ai, nên nhất quyết không trả.

Lại thêm Minh Vọng Xuân châm ngòi, khuyên Hiền vương tách xa Thái tử…

Một mùa xuân chính trị mới, bắt đầu rạo rực.

Ta nhìn hàng cây non bật chồi ngoài hiên, chợt nhớ tới một chuyện — phải chăng Hoàng đế sắp không sống được bao lâu nữa? Thảo nào Triệu Triệt sốt sắng đòi lại Ngự Lâm quân.

Thiên hạ sắp loạn, binh quyền là điều trọng yếu nhất.

Tối đó, Thôi Tống lại đến viện ta. Hắn không đợi mời, cứ thế bước vào, ngồi xuống ấm giường cạnh cửa sổ, cầm lấy khung thêu của ta lên xem.

"Nửa tháng nay, thư nhà A Hằng gửi đến còn nhiều hơn cả năm ngoái."

Nghe nói, Thái quốc công tuổi đã xế chiều, dã tâm vẫn chưa nguôi, mà lại chỉ có một cô con gái duy nhất là Dương Hằng. Trước khi nàng đính hôn, ông ta đã âm thầm mời cao nhân đến xem tướng, rằng Dương Hằng có mệnh hoàng thất.

Thôi Tống cưới nàng, liền bị nhà họ Dương ở Tây Nam đặt lên cao mà đẩy đi.

Ta giật lại khung thêu từ tay hắn:

"Nếu còn nhiều lời như thế, chi bằng quay về nói với nàng ta đi, đến đây nói với ta làm gì?"

Tay không còn vật gì, Thôi Tống ngẩng lên nhìn ta, rồi chậm rãi đứng dậy:

"Không cần nói nữa, ta sẽ chặt đứt mọi liên hệ giữa nàng ấy và Thái quốc công."

Ta không tỏ thái độ, tiễn hắn ra cửa. Lúc đi đến ngưỡng cửa, hắn nghiêng đầu nhìn ta:

"Gần đây còn qua lại với Lý Huyền Ca không?"

Ta nghĩ một lát:

"Chỉ sợ nhà ngài ấy còn bận hơn cả nhà họ Dương."

Thôi Tống đứng bên ta, cúi đầu khẽ cười một tiếng.

Hôm sau, ta đến gặp Dương Hằng, nàng đang nhiễm phong hàn, nên không ra tiếp.

Ngày 7 tháng Ba, Hoàng đế khánh thọ, trong cung mời cả ta, còn yêu cầu chuẩn bị lễ vật. Ta và Dương Hằng đi chung xe ngựa, Thôi Tống ngồi một xe riêng. Dương Hằng nhìn theo xe hắn xa dần, buông rèm xuống, giọng buồn bã:

"Vì cha ta nên mỗi lần chàng thấy ta, đều thấy chướng mắt."

Ta không giỏi dỗ người:

"Tỷ cũng đâu phải ngày đầu có người cha như vậy."

Dương Hằng nhìn ta sững sờ, vành mắt đỏ lên, ngả đầu vào vai ta rồi khóc. Khóc mãi không dừng, rồi thiếp đi trong lúc mơ hồ.

Ngày đại lễ khánh thọ, mới nửa năm trôi qua, mà sắc mặt Hoàng đế đã tệ hơn trước rất nhiều.

Ta gặp Đại tỷ cùng Hiền vương. Vương phi trước của Hiền vương đã mất bệnh tháng trước, Đại tỷ và Hiền vương tình cảm sâu đậm, đã được nâng thành chính phi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!