Đúng 12 giờ đêm máy quét hành lý đột nhiên có động tỉnh, không có đồ vật gì được đẩy ra, nó chỉ phát ra âm thanh cạch cạch quái dị.
Trần Ngưỡng bò dậy, đứng ở một khoảng cách an toàn nhìn nó.
"Chẳng lẽ sắp có người đẹp bò ra từ phía sau à?"
Văn Thanh ngó trái ngó phải nhìn trên nhìn dưới, giống như đứa nhỏ đang chờ nhìn thấy quả trứng màu: "Hay là phía dưới của máy quét hành lý đã có sẵn một vị, bị kẹt rồi nên ra không được."
"Cậu câm miệng lại đi!"
Trần Ngưỡng vốn đang rất tốt, nhưng khi nghe cậu ta hình dung cực có tính hình ảnh tham khảo não bổ, làm lông tơ toàn thân anh dựng đứng hết cả lên.
"Soái ca anh vậy mà lại sợ quỷ, thật là đáng thương." Vẻ mặt Văn Thanh vừa chân thành lại đồng tình, "Phải tự mình cố gắng nhiều vào nga."
Trần Ngưỡng: "......"
Đây là việc mà tự mình cố gắng nỗ lực vươn lên là được à?
Trần Ngưỡng dựa gần vào Triều Giản, đôi mắt liếc lên nhìn khuôn mặt đẹp đến vô lý của hắn, chỉ dùng khóe mắt nhìn máy quét hành lý.
Nghiễm nhiên phản ứng này chính là khi bị bạn bè bắt ép đi xem phim ma, tùy thời làm tốt một bậc phòng ngự cho chắc ăn.
"Bên trong không quỷ." Triều Giản nói, "Nó hỏng rồi."
Trần Ngưỡng sửng sốt: "Hỏng rồi?"
Anh quay mặt sang đối diện với máy quét hành lý, sự căng thẳng cũng thả lỏng một chút: "Hỏng rồi còn phát ra tiếng, nó đang nhắc nhở chúng ta cái gì?"
"Không vội không vội, để cho tôi giúp nó làm kiểm tra toàn thân."
Văn Thanh xoa xoa tay tiến lên sờ loạn một hồi, được một lát máy quét hành lý liền ngừng kêu, hắn vẫn cứ tiếp tục vừa sờ vừa ấn, có thể cảm thấy được bên trong sự chuyên chú của hắn còn có cả điểm hưng phấn quỷ dị.
Tiếng của Trần Ngưỡng vang lên ở phía sau: "Tấm màn cách."
"Cậu nhìn màn cách xem." Anh nói.
Văn Thanh tươi cười đầy mặt bắn tim cho anh: "Tôi đang muốn xem đây, hai chúng ta cùng nghĩ đến một thứ ha, tâm linh tương thông phết."
Trần Ngưỡng vô ngữ.
Đột nhiên anh thấy thiếu niên hình như liếc anh một cái, lưng của anh lại căng cứng lên: "Làm sao vậy....! muốn bổ sung thêm cái gì sao?"
Giọng của Triều Giản đặc biệt trầm: "Vừa rồi tay của hắn ta làm thế là ý gì?"
Trần Ngưỡng nói: "Một loại thủ ngữ thôi."
Triều Giản nhíu mày, bộ dáng giống như gặp được nan đề của thế kỷ.
"Rất đơn giản, làm như thế này này." Trần Ngưỡng theo bản năng bắn một trái tim bằng tay về phía hắn.
Triều Giản: "À."
Nãy giờ Văn Thanh vẫn dựng lỗ tai lên nghe hai người đối đáp, hắn không khống chế được khóe miệng mình không ngừng run rẩy, trong lòng hắn thầm nghĩ tên hạt dẻ này thật gian trá, nhìn xem hắn ta dụ soái ca làm thao tác thần thánh gì kìa, không phục không được mà.
Tấm màn bằng dây da bị Văn Thanh kéo xuống kiểm tra, nhìn một hồi không có gì dị thường, trái lại thì thấy.
Tấm màn cách chỉ có một nửa.
Có ý gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!