Chương 20: (Vô Đề)

37

Hoàng hôn, căn phòng như một chiếc ly thủy tinh sáng bừng dưới ánh chiều tà.

Cạnh giường rải rác quần áo bị lâm Phục tiện tay ném và mấy cái bao cao su dùng rồi, điều hòa chỉnh nhiệt rất ấm, khiến bầu không khí trong không gian nhỏ hẹp ái muội rõ rệt hơn hẳn.

Tô Cùng nằm nghiêng trong lòng Lâm Phục, bị dày vò đến kiệt sức thiếp ngủ, cần cổ, vai và xương đòn trắng nõn đầy dấu hôn đậm đậm nhạt nhạt. Vốn phải là cảnh tượng đầy sắc dục, nhưng khuôn mặt say ngủ ngây thơ đáng yêu của Tô Cùng và ánh mắt dịu dàng ngậm ý cười của Lâm Phục khiến tất cả chỉ còn là ấm áp.

Lâm Phục cúi đầu hôn nhẹ lên trán Tô Cùng.

Tô Cùng mơ màng mở mắt, vẫn chưa tỉnh lắm, nhìn ra hoàng hôn ngoài cửa sổ, lơ mơ hỏi:

"Mặt trời còn kìa… Em ngủ bao lâu rồi?"

Lâm Phục bình tĩnh đáp: Hai mươi bốn tiếng.

Tô Cùng tròn mắt, Lâu vậy sao?

Bé ngốc. Lâm Phục bật cười,

"Thật ra mới mười phút thôi."

Tô Cùng ngu ngơ gãi đầu, tỉnh táo hơn nhiều.

Như sợ vừa rồi chỉ là một giấc mơ, cậu nhấc chăn lên nhìn nhìn vào trong, thấy rõ cảnh tượng trong chăn rồi thì mặt đỏ bừng, vùi đầu vào ngực Lâm Phục, hạnh phúc thầm thì:

"Chúng ta thật sự đã… ấy rồi."

"Có phải tưởng tượng rất nhiều lần rồi không?"

Ngón tay Lâm Phục quấn lấy lọn tóc Tô Cùng, vừa nghịch vừa trêu.

Tô Cùng hừ hừ mấy tiếng, không trả lời.

Lâm Phục nhất định không tha, Hửm?

Phải… Tô Cùng đành phải thật thà thừa nhận,

"Tưởng tượng rất nhiều lần rồi…"

Lâm Phục hít sâu, suýt chút lại cứng, nhưng sợ Tô Cùng không chịu nổi, Lâm Phục tức tốc kiềm chế thú tính bên trong, xoa xoa sau eo Tô Cùng, ân cần hỏi: Đau lắm không?

Tô Cùng thành thật lắc đầu,

"Không đau… Hơi mỏi chút thôi, thể chất của em khác nhân loại, không cần lo cho em."

… Tắm rửa kiếm gì bỏ bụng rồi tối làm tiếp, sếp Lâm sục sôi nghĩ.

Hứng nước ấm vào bồn tắm cao su, Lâm Phục bế Tô Cùng trần trụi ra khỏi chăn trong tiếng kháng nghị của cậu, thả vào bồn, rồi lập tức vào theo, bồn tắm đột nhiên phải chứa hai người lớn, nước đổ rào rào ra ngoài gần nửa bồn, thấy mặt Lâm Phục kì ra thấy rõ Tô Cùng cũng không nhịn được cười.

Phòng tắm hơi nước lượn lờ, không khí ấm áp, hai người cầm ngâm nước, âu âu yếm yếm tâm tình.

"Anh muốn hỏi em một chuyện…" Lâm Phục vuốt mái tóc ướt ra sau, hàng mi và lông mày thấp nước đen hơn cả bình thường, khiến anh cũng anh tuấn hơn nhiều.

Tô Cùng mắt sáng quắc nhìn gương mặt mà thấy bao nhiêu lần cũng không chán, như con chó con mừng rỡ bảo: Anh hỏi đi.

Lâm Phục cười cười như không để ý lắm, hắng giọng hỏi nhỏ:

"Em là thần tiên bất tử bất lão… Vậy sau này anh già rồi, em sẽ làm sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!