34
"Mấy chuyện em kể anh còn nhớ không?" Tô Cùng chăm chú nhìn Lâm phục, vẻ mặt hơi mong chờ.
Nụ cười nở rộ trên mặt Lâm Phục, giọng như ngộ ra mọi chuyện,
"Anh có ấn tượng, nhưng khuôn mặt người đó rất mơ hồ, không nhớ nữa… Thì ra chính là em, xem ra tín vật đính ước năm ấy hữu dụng lắm."
Tô Cùng cười hạnh phúc, rồi lập tức xụ mắt oán trách:
"Lúc đó anh mới năm tuổi, sao đã biết… biết… Không phải ra đường gặp ai anh cũng hẹn kết hôn với người ta đó chứ?"
Lâm Phục bật cười, Sao vậy được.
Vẻ mặt Tô Cùng dịu lại.
Lâm Phục lại ngứa miệng nói:
"Chỉ những ai đẹp đẹp anh mới đi cầu hôn thôi, học được từ tivi đó."
Môi Tô Cùng rũ xuống, … À.
Lâm Phục bổ sung:
"Nhưng bao nhiêu năm nay, anh chỉ gặp có mỗi một người đẹp đẹp thôi."
Thần nghèo bé nghĩ nghĩ, vẫn không vui,
"Vậy mà anh còn không nhớ được mặt em."
"Anh rất muốn nhớ, nhưng trẻ con mau quên mà." Lâm Phục nắm bờ vai gầy gầy của Tô Cùng lắc lắc như làm nũng, nhẹ giọng dỗ:
"Đừng giận em được không, anh trai nhỏ?"
Tiếng anh trai nhỏ này vừa trầm vừa ấm, hoàn toàn khác giọng trẻ con lanh lảnh hai mươi hai năm trước, nhưng vẫn như khi đó, trái tim Tô Cùng bỗng tan chảy.
"Sao không được gọi em là anh trai nhỏ?"Lâm Phục đùa dai, ghé sát tai Tô Cùng kêu nhây:
"Anh trai nhỏ, anh trai nhỏ, em thích anh, anh trai nhỏ đừng chạy mà."
Tô Cùng xấu hổ bịt tai, chạy qua góc khác, đối diện chỗ Lâm Phục theo đường chéo xa nhất.
Giường vừa ráp xong, Tiểu Trương nghiêm nghị nhìn chiếc giường, bình thản như không nghĩ gì, cả người là một chữ tĩnh to đùng.
Ai dồ ô~ A dồ ô ô ô ô~
"Sếp Lâm, giường ráp xong rồi." Tiểu Trương FA bình tĩnh nhìn Lâm Phục.
Mau cho tôi rời khỏi cái chốn có hại cho dân FA này đi.
Ừm. Lâm Phục chớp mắt chuyển mode nghiêm túc, Cậu về đi.
Tiểu Trương bị ngược tới rỗng mạch máu: Tạm biệt sếp.
Trong nhà chỉ còn Lâm Phục và Tô Cùng, Lâm Phục lấy nút áo thời cấp ba của mình ra, bước tới chỗ Tô Cùng,
"Được rồi… Không chọc em nữa… Cái nút này anh còn nhớ, hôm tốt nghiệp trung học anh treo áo trên khung thành để vào toilet, lúc ra thì thấy mất nút thứ hai, anh còn tưởng bạn gái nào bứt, thì ra là em."
Thời Lâm Phục học cấp ba có thời gian một truyền thuyết cực kì thịnh hành, nút áo thứ hai trên đồng phục gần trái tim nhất, chủ nhân chiếc áo đưa nút này cho ai gnhĩa là người đó nằm trong tim mình, cho nên khi tốt nghiệp nút áo thứ hai của các học sinh được yêu thích thường bị người hâm mộ xin.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!