Chương 16: (Vô Đề)

31

Đây là bữa trưa đầu tiên sau khi hai người chính thức xác nhận quan hệ.

Thế là Lâm Phục quả quyết đạp xe chở Tô Cùng đến nhà hàng cao cấp giá phỏng tay, chống xe ở chỗ sát tường, thuần thục lấy khóa xe đạp chữ u khóa lại dưới ánh mắt hoang mang tột độ của nhân viên bãi đỗ.

"Đi thôi, bé cưng, chúng ta đi ăn tiệc."

Lâm Phục dắt tay Tô Cùng, lưng thẳng tắp, vô cùng hào phóng, khí chất tao nhã trong từng động tác không hề bị ảnh hưởng.

Không sai, quý tộc chân chính có thể tao nhã ngay cả khi chạy xe đạp như vậy đó…

Tuy dùng đồ tốt sẽ hỏng, nhưng hình như ăn đồ ngon thì không vấn đề gì, thịt bò Kobe, trứng cá muối với pate gan ngỗng của nhà hàng này rất ngon.

Ăn mừng nào.

Lâm Phục giơ ly rượu nho lên muốn cụng với Tô Cùng, ánh mắt đầy ý cười sáng lóa mà thật dịu dàng,

"Thần nghèo bé của anh, từ hôm nay anh là tín đồ trung thành của em."

Thân là thần nghèo lần đầu có tín đồ trong lịch sử, mắt Tô Cùng sáng lấp lánh vì kích động, hưng phấn cầm ly rượu lên.

Rồi một giây sau đó, ly thủy tinh trong tay Tô Cùng vỡ toang…

Rượu nho vang đầy bàn, vô cùng thê lương!

"Làm phiền đổi sang ly giấy dùng một lần." Lâm Phục bình tĩnh nói với bồi bàn, hiển nhiên đã quen luôn rồi.

Tô Cùng luống cuống phụ bồi bàn còn lại dùng khăn giấy lau bàn, xìu xìu giải thích:

"Em không biết cái ly này cũng đắt…"

"Không sao, anh cũng không để ý."

Lâm Phục yêu chiều khảy khảy mũi cậu,

"Sau này em không cần phải áy náy vì mấy chuyện này, những thứ đó so với em chẳng đáng một xu. Đương nhiên, sau này anh sẽ chú ý đến đồ đạc cho em dùng."

Ừm… Thần nghèo bé si mê nhìn tín đồ nhà mình, giọng mềm nhũn, Anh tốt quá.

Thử thịt bò này đi. Lâm Phục dịu giọng bảo.

Tô Cùng gật đầu, hạnh phúc cầm nĩa ăn lên.

Thế là chỉ chớp mắt nĩa ăn bằng bạc oxi hóa với tốc độ kinh người…

Tô Cùng giật thót, để nĩa xuống bàn, ngay khi cậu đặt xuống, bàn ăn bằng sứ rầm một tiếng, theo chân ly thủy tinh.

"Oa, sao cái nào cũng đắt hết vậy!"

Tô Cùng sụp đổ để tay lên đùi, cẩn thận giải thích:

"Em cứ tưởng nĩa ăn bằng sắt…"

Lâm Phục ngây ra vài giây rồi cười phụt.

Tô Cùng rũ mắt, cười tự giẫu, lầm bầm một mình:

"Cho nên trước đây em rửa chén cũng không dám đến nhà hàng cao cấp, sợ làm hỏng đồ của người ta, lương không đủ đền."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!