Chương 33: Thái Thuỷ

*Nói một chút về xưng hô. Lúc này Mạc Thiên Liêu đã phát hiện ra Thanh Đồng là mèo của ảnh nên mình sẽ để ảnh gọi Thanh Đồng là em, bỏ đi kính xưng, chỉ dùng lúc nào Thanh Đồng giận mà thôi.

Mạc Thiên Liêu dừng một lát, mới phát hiện tư thế của mình có chút không đúng, nào có chuyện đồ đệ ôm sư tôn vào lòng chứ, vội ho một tiếng nói:"Sư tôn lại té xỉu, để ta ôm người vào trước."

Người trong lòng lại mảy may không rõ dụng tâm lương khổ của hắn, một tay đẩy hắn ra, thuận tiện còn đập đầu hắn một cái. Thanh Đồng vuốt tóc trắng bị làm rối một chút, đôi mắt đẹp trừng hắn, ý tứ rất rõ ràng, nghiệt đồ, lại làm loạn lông bổn tọa!

Mạc Thiên Liêu ngồi dưới đất giật giật khóe miệng, quay đầu nhìn tông chủ.

Tông chủ chẳng sửng sốt chút nào, ngược lại giật mình không thôi với hành động mới vừa rồi của hai người bọn họ:"Ngươi, hai người các ngươi……"

Thầm nói bản thân lại hồ đồ, Mạc Thiên Liêu từ mặt đất bò lên, thở dài, tông chủ nếu biết thần hồn Thanh Đồng có tổn hại, mà nhiều năm qua y vẫn sống tốt như vậy, tất nhiên biết y là yêu thú, quay đầu nhìn con hổ đang há hốc miệng, mày hơi nhíu.

"Các ngươi đều đi ra ngoài, bổn tọa muốn…… Á……" Thanh Đồng đứng lên, đột nhiên thét lớn một tiếng, một tay đỡ trán.

"Thanh Đồng!"

"Sư tôn!"

Hổ mập cùng tông chủ đồng thời tiến lên, Mạc Thiên Liêu cách gần nhất lại nhanh hơn một bước, một tay ôm lấy người vào trong lòng,  bất chấp cái gì lễ pháp, nôn nóng nói:"Làm sao, đau đầu sao?"

Gương mặt trắng nõn toát ra một tầng mồ hôi, Thanh Đồng nhắm chặt mắt, nói giọng khàn khàn:"Ôm ta về giường."

Mạc Thiên Liêu nâng tay ôm ngang người, bước nhanh vào nội điện, nhẹ nhàng đặt người trong lòng nhân xuống giường lớn, sờ sờ khuôn mặt ướt mồ hôi kia, đau lòng không thôi:"Có đan dược."

Thanh Đồng nâng tay, tay áo rộng trượt xuống theo cánh tay, lộ ra vòng tay xanh bạc.

Mạc Thiên Liêu nâng tay cầm lấy, vật Đoán Thiên làm ra nhất định không phải bình thường, vòng tay này ngoại trừ chứng minh đây là mèo hắn ra, còn là vòng tay chứa đồ yêu thú có thể dùng, không gian bên trong rất lớn, làm chủ nhân, đương nhiên hắn có thể tùy thời tiến vào, tiện lợi cung cấp món ăn vặt cùng đồ chơi cho mèo nhà mình.

Những thứ có trong vòng tay chứa đồ rất nhiều, Mạc Thiên Liêu liếc nhìn thấy đặt ở gần nhất là một bình ngọc nhỏ, mặt trên có khắc "Thiên cấp Ngưng Thần đan", cuống quít lấy ra, đổ một hạt xuống lòng bàn tay, đặt ở chóp mũi khẽ ngửi, là Ngưng Thần đan không sai, nhanh chóng đút cho Thanh Đồng.

Một hạt đan dược đi xuống, sắc mặt Thanh Đồng tốt chút, chỉ là còn có chút ủ rũ, không muốn nói chuyện.

Hổ mập vịn giường đứng lên đến, lo lắng nhìn, thấy sư tôn khỏe rồi, liền đưa đầu lớn lại gần muốn giúp y liếm mồ hôi, lại bị Mạc Thiên Liêu nhéo lỗ tai:"Đại Béo, đừng quậy."

"Grao –" Hổ ta rất là bất mãn đối với hành vi bất kính huynh trưởng như vậy của sư đệ.

Mạc Thiên Liêu đánh đầu hổ một chút, tiếp nhận khăn mềm thị nữ áo trắng đưa lên lên, giúp người trên giường lau mồ hôi, nói đùa, nếu để con hổ ngốc kia liếm đầy mặt nước miếng, mèo trắng nhỏ yêu sạch này còn không dựng lông sao.

Thiên Lang chân nhân nhìn thấy Mạc Thiên Liêu có thể động vào vòng tay chứa đồ kia, tức khắc hiểu rõ mọi chuyện, vỗ vỗ bả vai Mạc Thiên Liêu, ý bảo hắn đi ra ngoài một chút.

Mạc Thiên Liêu gật đầu ứng, giúp sư tôn đắp chăn, xoay người cùng tông chủ đi ra ngoài.

Hổ mập thấy người đi, liền lại gần, muốn giúp sư tôn liếm lông. Thanh Đồng chẳng thèm mở mắt, nâng tay đập một cái lên cái đầu đầy lông kia. Hổ ta ngay lập tức thành thật lại, cụp tai đặt đầu ở bên giường, đôi mắt to như đôi chuông đồng nhìn sư tôn không chớp.

"Tông chủ." Mạc Thiên Liêu cùng Thiên Lang đi vào trong viện.

"Ngươi chính là người dưỡng Thanh Đồng rất nhiều năm?" Thiên Lang không còn vui cười như vừa nãy mà mắt lạnh nhìn hắn.

Mạc Thiên Liêu nhìn tông chủ:"Từ nhỏ y đã theo ta cùng một chỗ."

"Thả chó…… Khụ, lúc còn bé y theo ta tản bộ một lúc, liền bị cái đồ vô sỉ nhà ngươi ôm đi!" Nói đến đây, Thiên Lang liền thở không ra hơi, sư đệ bảo bối hắn ngóng tìm bao nhiêu năm, thật vất vả mới tìm được, lại bị thần hồn không trọn vẹn, thiếu chút nữa chết, bảo hắn làm sao không tức giận cho được.

Sờ sờ mũi, Mạc Thiên Liêu có chút chột dạ, năm đó hắn nhìn thấy này mèo nhỏ quá đẹp, chẳng thèm suy xét nó có phải yêu thú hay không, nhìn trái nhìn phải không thấy ai, liền nhét vào lòng ôm đi, mà hắn dùng thuyền bay đệ nhất đại lục Thái Huyền, một lần đi mấy vạn dặm……

Tông chủ đại nhân nhận một con mèo nhỏ làm sư đệ…… Mạc Thiên Liêu nheo mắt, đang định nói cái gì, liền bị một đấm ngay chính diện của tông chủ hù cho nhảy dựng. Một quyền của tu sĩ hóa thần, hắn chịu không nổi, trốn cũng trốn không thoát, nháy mắt rút thần hồn ra khỏi mặt.

"Rầm!" một tiếng, tông chủ đánh vào bất tẫn mộc, nhất thời kêu "Gấu" một tiếng. Hắn căn bản không có sử dụng linh lực a! Nắm tay bằng thịt này đánh vào thần mộc rất đau!

"Tông chủ, ngài không có việc gì chứ?" Mạc Thiên Liêu nhịn cười, mặt mày thân thiết nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!