Chương 26: Chữa Cây

Nhìn lại động tác của bản thân, hai người đồng thời cả kinh thét ra tiếng, Bạch Lạc nhảy dựng lên, sửa sang lại quần áo, vội ho một tiếng nói:"Sư đệ đừng hiểu lầm, ta cùng với nhị sư huynh……"

"Đang luận bàn pháp thuật!"

"Đang cướp đùi gà!"

Giọng nói hai người đồng thời vang lên, không khí nhất thời càng thêm xấu hổ.

Hai bên trừng mắt nhìn nhau một cái, Tử Mạch nhặt gà nướng rơi trên mặt đất lên, phủi phủi tro bụi dính ngoài lá bọc, đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Mạc Thiên Liêu, khẽ nói nhỏ:"Bạch Lạc đang không vui, đừng đi chọc nó, nó nóng lên là biết cắn người đó."

"Bùm!" Một mảng đất chính xác đập xuống ót Tử Mạch, Tử Mạch bị đập cho lảo đảo, còn tưởng rằng hắn sẽ quay đầu phản kích, ai ngờ hắn nương theo thế cắm đầu chạy về phía trước, cũng không quay đầu lại.

Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, quay đầu nhìn Bạch Lạc, liền thấy Bạch sư huynh mới vừa rối còn khí thế hùng hổ, bây giờ lại ngồi xổm bên Kiếm Diệp Thảo, vẻ mặt đầy u sầu nhìn linh thảo trọc lóc kia.

"Linh thảo này làm sao vậy?" Mạc Thiên Liêu đương nhiên thấy được cành lá trụi lủi kia.

"Lá này, ừm, cũng không biết cái gì ăn mất, không có lá, chốc lát nữa nó sẽ chết." Bạch Lạc ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên Liêu, đôi mắt tối đen tròn tròn, trông có vẻ đáng thương vô cùng.

Mạc Thiên Liêu ngồi xổm xuống:"Đệ vừa học một chiêu Khô mộc phùng xuân, chi bằng để đệ thử xem."

"Vô dụng," Bạch Lạc lắc lắc đầu,"Đây chính là linh thảo Địa cấp."

Linh thảo, linh mộc chia làm bốn đẳng cấp "Thiên Địa Huyền Hoàng", đẳng cấp càng cao càng trân quý, cũng càng không dễ trồng. Thiên cấp rất ít gặp, ví như Tam Tang Ngưng Thần Quả mà đại sư huynh tìm được kia, chính là linh quả Thiên cấp. Cũng giống như vậy, Địa cấp chính là linh thảo cấp rất cao.

Một chiêu Khô mộc phùng xuân này, ngay cả linh thảo Hoàng cấp cũng cứu không sống, huống chi linh thảo Địa cấp?

Mạc Thiên Liêu nâng tay, chạm cây Kếm Diệp Thảo nọ, một luồng linh lực hệ Mộc xen lẫn lực sinh sôi không ngừng của gỗ bất tẫn, chậm rãi rót vào bên trong linh thảo. Không bao lâu, trên cành lá trụi lủi kia, có một chồi non đâm ra, rất khó thấy.

Nhanh chóng thu hồi tay, ban đầu chỉ là nghĩ đến tìm linh thảo thử xem, không ngờ lực sinh sôi này ngay cả linh thảo cấp cao cũng có thể cứu sống, Mạc Thiên Liêu hơi mím môi, suy xét kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, liền bị Bạch Lạc bây giờ phản ứng được kéo lấy vạt áo:"Sư đệ, ngươi……"

Bạch Lạc đã nhìn chằm chằm linh thảo này cả ngày, bất cứ biến hóa rất nhỏ cũng đều nhìn ra được.

"Năng lực này thật sự là quá tốt!" Bạch Lạc ngày thường vốn im lặng thế nhưng bây giờ lại nhảy cẫng lên, kéo Mạc Thiên Liêu vào sâu trong vườn hoa.

Không xem không biết, bên trong vườn thuốc đầy những linh thảo quý hiếm này, mà lại có nhiều thảo mộc nửa chết nửa sống như vậy, có trái cây hư thối, có cây mất hơn nửa lá, càng kỳ quái hơn nữa là có cây bị đứt ngang.

"Sao lại bị đứt ngang thế này?" Mạc Thiên Liêu nắm những cây bị đứt ngang  không đồng đều, rất là buồn bực.

Bạch Lạc bị hỏi như vậy, theo bản năng rụt rụt cổ:"Cắn, cắn đứt."

"Cắn đứt?" Mạc Thiên Liêu càng sửng sốt, nơi này thủ vệ nghiêm ngặt, ngay cả trên không trung đều có cấm chế, người và chim thú không vào được, chẳng lẽ có sâu?

Bạch Lạc cúi đầu chọt chọt khối đất, rõ ràng là sư đệ, sao lại giống đại sư huynh khiến người thấp thỏm thế này?"Đệ cũng đừng quản, mau thử xem có thể chữa hay không."

Mạc Thiên Liêu nhìn cây gãy ngang trong tay, trong lòng có tính toán:"Sư huynh, chuyện trong vườn thuốc, nói vậy không thể để người khác biết đúng không? Bao gồm tông chủ……"

Bạch Lạc nghe vậy, mạnh ngẩng đầu, vẻ mặt lãnh đạm nhìn hắn.

"Hôm nay đệ cũng mới phát giác năng lực này của mình, việc này truyền ra ngoài đối với đệ cũng là chuyện phiền toái," Mạc Thiên Liêu dường như không có nhìn thấy sát ý trong mắt Bạch Lạc, thò tay vỗ vỗ bờ vai của cậu,"Như vậy đi, hai ta là huynh đệ tốt, thay nhau bảo vệ bí mật, huynh không nói cho người khác, đệ liền giúp huynh chữa cây, thế nào?"

"Sư đệ……" Bạch Lạc nhất thời bị cảm động, liên tục gật đầu,"Không thành vấn đề, chúng ta là huynh đệ tốt!"

Mạc Thiên Liêu nhếch môi cười, như vậy, nắm được thóp của Bạch Lạc, cậu ta còn phải dựa vào mình thường xuyên đến chữa trị linh thảo, đương nhiên sẽ không bán hắn.

Nắm đoạn bị đứt, bắt đầu từ chỗ bị gãy, linh lực hệ Mộc cuồn cuộn không ngừng, thúc đẩy chỗ đứt mọc ra chồi thật nhỏ, chỗ gãy không thể mọc dài dài được nữa, nhưng tốt xấu vẫn có thể sống. Mạc Thiên Liêu chữa được hai cây thì trán bắt đầu đổ mồ hôi, vẻ mặt tái nhợt, đây là dấu hiệu linh lực không đủ, thở hổn hển nói:"Sư huynh, linh lực của ta sợ là chống đỡ không nổi, không bằng ngày khác……"

"Không có việc gì, ta có linh thạch." Bạch Lạc làm sao để cho hắn đi được, lập tức móc ra một đống linh thạch hạ phẩm to.

Mạc Thiên Liêu nhìn thoáng qua, buông mắt nói:"Tốt rồi, chỉ là linh lực của loại  linh thạch này không thuần, khả năng chữa thảo mộc không tốt như ban đầu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!