Mạc Thiên Liêu bị trừng mà chẳng hiểu gì:"Sư tôn, trà không hợp vị hay sao?"
Thanh Đồng không để ý tới hắn, đầu ngón tay toát ra một tầng sương trắng, nháy mắt làm lạnh chén trà đến nổi vụn băng, lúc này mới nâng tay muốn uống.
"Đợi đã!" Mạc Thiên Liêu cầm tay sư tôn lại, bàn tay hơi hơi lạnh như ngọc ấm, cảm xúc non mịn mềm mại, nhịn không được vụng trộm dùng đầu ngón tay cọ cọ một chút, trước lúc sư tôn phát hiện, trở tay lấy lại chén trà,"Hóa ra sư tôn không thích uống nóng?"
Đôi mắt đẹp lạnh lẽo trong veo lẳng lặng nhìn hắn, không nói cũng không động.
Bị ánh mắt kia nhìn đến mức tâm ngứa, Mạc Thiên Liêu ho nhẹ một tiếng, âm thầm nhéo mình một cái, nâng tay một lần nữa pha một ly trà, dùng hai chén ngọc rót qua rót lại, rất nhanh đã thổi nước trà thành âm ấm nóng, mới đưa chén trà qua.
Lúc trước không có chén hàn ngọc, hắn chính là dùng cách lọc nước trà này để cho mèo đại gia nhà mình uống. Mạc Tiểu Trảo không thích uống nước suối, chỉ thích uống trà trong chén hắn, nếu nóng thì sẽ phát giận.
Sư tôn quả thật như một con mèo vậy…… Mạc Thiên Liêu nheo mắt lại, nhìn môi mỏng nhạt màu khẽ mở, từ từ uống cạn chén trà, trong lòng không biết vì sao lại cảm thấy thỏa mãn.
Đời trước sau khi có thực lực rồi, Mạc Thiên Liêu chưa từng lấy lòng bất kỳ kẻ nào, chỉ trừ con mèo đại gia "Bát Hoang Lục Hợp mình ta tôn quý" kia. Nay, đối mặt với sư tôn như vậy, lại nhịn không được muốn làm người vui.
Ma Tu chú ý tùy tâm sở dục, hắn muốn làm thế nào thì làm thế ấy, không vì chỗ tốt gì cả.
"Nhìn cái gì!" Giữa lúc đang ngây người ra, thình lình bị một bàn tay đập xuống ót, Mạc Thiên Liêu muốn cắm mặt xuống, sờ sờ cái đầu bị đánh, lúc này mới phản ứng lại, nhìn chằm chằm sư tôn là cực kỳ bất kính.
"Đồ nhi thất lễ, sư tôn chớ trách……" Mạc Thiên Liêu lại rót thêm ly trà cho sư tôn, cầm cá nướng lên, tụ linh lực hệ Hỏa trong lòng bàn tay hâm nóng cá có chút lạnh lại, đưa tới trước mặt mỹ nhân sư tôn.
Lười để ý tới nghiệt đồ này, Thanh Đồng lại xé lấy một miếng cá khác.
"Đệ tử Ngọc Ly, gặp qua sư thúc." Miếng cá vừa qua miệng, một giọng nói run run rẩy rẩy vang lên.
Mạc Thiên Liêu quay đầu, nhìn thấy một thiếu niên bộ dạng trắng trẻo gầy gò, đang khom người hướng sư tôn nhà mình hành lễ, thoạt nhìn tựa hồ rất là lo lắng. Hồi tưởng lại một chút danh tự các đệ tử trong động, nếu đoán không sai nói, đây là đệ tử thân truyền của Huyền Cơ chân nhân, xếp hạng thứ ba Ngọc Ly sư huynh.
Thanh Đồng giương mắt, nuốt xuống miếng cá, vươn đầu lưỡi hồng nhạt ra, quét một vòng gia vị dính trên môi đưa vào trong miệng.
Thiếu niên Ngọc Ly nhìn thấy động tác này của sư thúc, không khỏi càng run hơn, đại sư huynh cùng nhị sư huynh nhà mình sợ sư thúc, mỗi lần đều đẩy cậu ra, hai gã đó không có nghĩ tới, cậu mới là người sợ sư thúc nhất á!
"Chuyện gì?" Thanh Đồng có hứng thú sư điệt nhìn này.
"À, cái kia……" Ngọc Ly nuốt nuốt nước miếng, hít sâu một hơi, cũng không ngẩng đầu lên một hơi nói xong,"Đệ tử tông chủ môn hạ Mặc Hùng huynh cùng môn hạ sư thúc Mạnh Hổ sư huynh, vừa hồi tông môn, đang ở Ốc Thiên Động gặp tông chủ, gia sư phái tiểu điệt đến thông bẩm một tiếng."
"Biết." Thanh Đồng thản nhiên lên tiếng, vẫy tay cho vị sư điệt nói xong một câu đã mất hết sức rời đi.
Thiếu niên Ngọc Ly như được đại xá lại hành một lễ, lui về phía sau vài bước, quay đầu liền chạy. Từ đầu đến cuối dường như không có nhìn thấy Mạc Thiên Liêu, tự nhiên cũng không có so đo chuyện Mạc Thiên Liêu không chào cậu.
Mạc Thiên Liêu nhìn màn thú vị này, hiếu kỳ vì sao Ngọc Ly này lại sợ sư tôn nhà mình như vậy.
"Đồ nhi đi Ốc Thanh Động nghênh đón đại sư huynh." Mạc Thiên Liêu thấy sư tôn nhà mình không có ý đứng dậy đi xem, liền chủ động đề cập, trước khi thực lực khôi phục, nếu muốn sống an an ổn ổn ở Ốc Thanh Động, thì phải ở chung cho tốt với vị đại sư huynh này. Dẫu sao, vị kia đã là tu sĩ kim đan hậu kỳ, rất nhanh liền có thể tiến cấp nguyên anh.
"Không cần," Thanh Đồng nâng tay, ăn sạch miếng cá cuối cùng, tiếp nhận khăn lụa thị nữ áo trắng đưa lên, lau sạch ngón tay,"Không đợi ngươi tới nơi, hắn đã trở về rồi."
Đại sư huynh đã là tu sĩ kim đan, ngự kiếm xuyên qua cầu vồng, vài bước thì đã chạy tới đây, đợi Mạc Thiên Liêu vác hai chân đến Ốc Thanh Động, người ta có lẽ đã chạy về rửa chân cho sư tôn nửa ngày rồi.
Mạc Thiên Liêu gãi gãi đầu, liền theo sư tôn nhà mình cùng lười, ngồi bất động. Thị nữ áo trắng tiếp nhận khăn bố, thu dọn xương cá cùng lá cây, rất nhanh biến mất như lúc đến vậy.
Quả nhiên, không tới một khắc, có một người hùng hùng hổ hổ xuyên qua rừng trúc, đi tới.
Người nọ thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính, long hành hổ bộ, diện mạo hiên ngang. Đôi mắt vừa to lại tròn, thoạt nhìn có chút hung tàn, hẳn chính là đại sư huynh Mạnh Hổ.
"Sư tôn!" Vừa mới bước qua cầu trúc, nhìn thấy mỹ nhân cao quý ngồi ở trên xích đu, Mạnh Hổ liền nhịn không được lên tiếng, hai ba bước chạy đến trước xích đu, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu xuống đất lạy ba cái,"Đồ nhi trở lại."
Mạc Thiên Liêu nhanh chóng đứng dậy, né qua một bên.
Đôi mắt đẹp lạnh lùng trong trẻo đảo qua thằng lớn bên chân, chậm rãi nâng tay, đập lên mặt hắn:"Còn biết trở về!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!