"Thanh, Thanh Đồng chân nhân……" Tu sĩ kim đan kia sợ tới mức mặt như màu đất, hai tay chống đỡ gian nan lùi về phía sau vài bước.
Nay linh khí trên đại lục Thái Huyền càng ngày càng không thuần, cho dù có linh thú phụ tá, muốn tu đến cấp cao cũng rất khó khăn, tu sĩ nguyên anh cũng có thể làm trưởng lão tông môn, mà vị động chủ này của Ốc Vân Tông, là tu sĩ hóa thần không hơn không kém!
Kim đan tuy rằng đã là cấp cao, nhưng ở trước mặt hóa thần mạnh mẽ, vẫn chỉ là một con kiến hôi.
Tu sĩ luyện khí nọ cũng bị dọa cho đến rối bời, gã cùng lão tổ nhà mình từng dự qua đại hội tông môn, đương nhiên cũng đã gặp Thanh Đồng, biết vị lão tổ như trích tiên này, thực ra tính tình cực kỳ không tốt.
"Grao……" Báo con lảo đảo, vất vả lắm mới bắt kịp mọi người, nhìn thấy mỹ nhân trong hư không, lập tức kích động gào lên tiếng.
Tiếng kêu của báo con, gọi về thần trí mọi người, tu sĩ luyện khí Thanh Vân Tông kia hít sâu một hơi, chắp tay hướng Thanh Đồng hành lễ:"Gặp qua Thanh Đồng chân nhân, vãn bối là Hạ Hi Lâu, là đích tôn của Vân Tùng trưởng lão Thanh Vân Tông, hôm nay mang theo bái thiếp của gia tổ, đặc biệt đến tiếp kiến Ốc Vân Tông."
Trong chính đạo có một quy tắc bất thành văn như vầy, đó là nếu có lão tổ, sư tôn bảo hộ, gặp phải nguy hiểm, báo danh hào người che chở mình ra, đều là người trong chính phái, bình thường sẽ nể nửa phần mặt mũi. Nếu vẫn muốn giết người, vậy tất nhiên sẽ kết thù. Mới vừa rồi Mạc Thiên Liêu sớm tỏ rõ thân phận, cũng là vì nguyên nhân này.
Đây là chính đạo giả mù sa mưa, cũng bởi vậy dưỡng ra một đám đệ tử ăn chơi trác táng. Mạc Thiên Liêu âm thầm bĩu môi, Ma đạo đơn giản chính là cá lớn nuốt cá bé, thực lực làm đầu, tài nghệ không bằng người còn không có mắt nhìn thì sống không lâu.
Thanh Đồng chậm rãi hạ xuống đất, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn về phía Mạc Thiên Liêu mặt xám mày tro:"Lại đây."
Mạc Thiên Liêu nhanh chóng phủi phủi bụi đất trên người, hai ba bước đi tới, khom mình hành lễ:"Sư tôn." Nhưng ánh mắt vẫn đang đảo vòng, tìm kiếm mèo nhỏ mới vừa bị hắn ném ra.
"Nguyên lai là đồ đệ chân nhân, thật sự là hiểu lầm," Tu sĩ kim đan nọ cũng phản ứng, lau lau vết máu bên khóe miệng, cười nói,"Hai ta gặp vị đạo hữu này mang theo yêu thú chưa nhận chủ, nhất thời tò mò……"
Lời này thứ nhất đã quy chụp hành vi giết người cướp của mới vừa rồi thành hiểu lầm, đen trắng đảo điên tuyệt không thừa nhận mình biết thân phận Mạc Thiên Liêu, vả lại còn thuận đường cáo trạng, đồ đệ của ngươi ở sau lưng ngươi tìm được một con yêu thú, nói không chừng là trộm từ bên trong tông môn ra.
Thanh Đồng lúc này mới giương mắt, liếc nhìn tu sĩ kim đan vẫn còn đang nói hăng say kia, hơi hơi nâng tay, trong tay áo lộ ra một nhúm lông màu trắng.
Tu sĩ kim đan nọ lập tức ngậm miệng, yêu thú nằm trong tay sư tôn người ta, còn có cái gì đáng nói.
Mạc Thiên Liêu nhẹ nhàng thở ra, mèo nhà mình ở trong lòng sư tôn đương nhiên là an toàn, chẳng qua…… Ánh mắt nhìn chằm chằm bàn tay thon dài trắng nõn, cùng với chút lông trắng trong tay, mèo đại gia nhà hắn mà lại gần gũi với người khác! Chẳng lẽ, Móng Nhỏ là yêu thú sư tôn coi trọng, định bụng nuôi cho riêng mình?
"Các ngươi tự xử, hay là muốn bổn tọa ra tay?" Thanh Đồng rụt mu bàn tay lại, dùng thanh âm buốt giá dễ nghe chậm rãi nói.
Hạ Hi Lâu cả kinh, bản thân mình báo ra danh hào của lão tổ, Thanh Đồng lại này vẫn muốn giết người!
"Chân nhân, Hi Lâu là tôn tử duy nhất của gia sư Vân Tùng lão tổ, mới vừa nãy chúng ta đụng chạm lệnh đồ, còn thỉnh…… A……" Tu sĩ kim đan còn chưa nói xong câu, đã bị một hư chưởng mạnh mẽ theo bàn tay nâng lên của Thanh Đồng bay đập vào mặt, một cái tát quạt thẳng, khiến gã bay lên cao hơn ba trượng, nện ầm vào vách núi đá.
"Dong dài." Môi mỏng nhạt màu nhẹ nói một câu như vậy, Thanh Đồng có chút ghét bỏ lắc lắc tay.
Mạc Thiên Liêu nuốt nuốt nước miếng, quyết định về sau nói chuyện với sư tôn nhà mình nhất định đơn giản rành mạch, bằng không bị một bàn tay tát dính vào tường…… Thoạt nhìn rất đau nha.
"Chân nhân tha mạng, ta biết sai, ta, ta nguyện hiến hết mấy bảo vật này cho chân nhân!" Nhìn ra Thanh Đồng một chút cũng không nể mặt mũi Vân Tùng trưởng lão, Hạ Hi Lâu sợ tới mức cả người phát run, lấy ra ngọc bội chứa đồ của mình, sùm sụp đổ hết những thứ bên trong ra, trong hoảng loạn còn kéo báo con bên mình lại.
"Hửm?" Lông mi thật dài khẽ rung một chút, đôi mắt đẹp trong trẻo lạnh lùng chậm rãi chuyển qua người cục bông nhỏ đang run cầm cập kia,"Cũng tốt, nhưng mà nó đã ký khế."
Hạ Hi Lâu nghe thấy lời ấy, vội tát cho mình một bạt tai:"Vãn bối hồ đồ." Linh thú đã ký huyết khế thì không thể lại ký khế với người khác, mà một khi chủ nhân chết đi, linh thú cũng sẽ cùng chết theo. Đây chính là nguyên nhân năm đó lúc Mạc Thiên Liêu chết, lại cảm thấy may mắn mình chưa ký huyết khế với Mạc Tiểu Trảo.
Thanh Đồng đột nhiên ra tay, bóp chặt cổ Hạ Hi Lâu, hai mắt nhìn thẳng vào mắt gã.
"A –" Người nọ phát ra một tiếng hét thê lương, đồng thời mắt báo con cũng bắt đầu trợn trắng.
Mạc Thiên Liêu có thần hồn cường đại, có thể nhìn thấy rõ ràng một luồng sương mù màu máu bay ra từ ấn đường Hạ Hi Lâu, đến trên người báo con.
Buông tay, Hạ Hi Lâu mềm nhũn, tức khắc ngã ra đất, bất tỉnh nhân sự. Mà báo con nằm rạp trên mặt đất, yếu ớt kêu hai tiếng liền nhắm mắt lại.
"Ôm nó lên." Thanh Đồng chỉ cục lông xám kia.
"Vâng." Mạc Thiên Liêu vội vã tiến lên, ôm lấy báo con. Bé con yếu ớt, thần hồn cực kỳ không ổn, Mạc Thiên Liêu chạm nhẹ vào trán nó, rõ ràng cảm ứng được, mối liên kết thần hồn như có như không giữa nó và Hạ Hi Lâu bị cắt đứt, lại thành một con yêu thú tự do!
Quả thật là cắt đứt huyết khế sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!