Chương 16: Mua Bán

Mạc Thiên Liêu đi cung Thanh Ninh báo một tiếng, lưu lại cho sư tôn một tấm phù truyền âm, giải thích mình muốn xuống núi đi thăm phố phường như thế nào, mấy ngày sau sẽ về, rồi sau đó liền mang theo mèo nhỏ đi ra khỏi Ốc Vân Tông.

Quy củ Ốc Vân Tông đối với đệ tử bình thường rất nghiêm, muốn ra  khỏi tông môn cần phải thông báo trước, mà thời gian ra khỏi tông môn trong một năm là có hạn, đệ tử giống Mạc Thiên Liêu, luyện khí tầng sáu, một năm nhiều nhất chỉ có thể ở bên ngoài sáu ngày.

Nhưng mà, là đệ tử thân truyền thì không có hạn chế này, chỉ cần sư tôn đồng ý thì có thể tùy ý ra ngoài. Mà sư tôn Mạc Thiên Liêu đối với yêu cầu của hắn chỉ nói,"Muốn làm gì thì làm".

Mạc Thiên Liêu hỏi thăm qua sư điệt, trong năm mươi dặm dưới Ốc Vân Tông, có một khu phố cho người tu tiên.

Trên con đường nhỏ xuống núi, có từng bụi từng bụi hoa dại, trong bụi hoa có bướm lượn khắp nơi, mèo nhỏ giãy dụa muốn xuống, Mạc Thiên Liêu không thể giữ được, chỉ đành buông nó xuống:"Ta đi từ từ, em theo sau, đừng chạy loạn."

Mạc Thiên Liêu xoa xoa đầu nó, đứng dậy chậm rãi đi về phía trước, đi vài bước quay đầu, mèo còn ở tại chỗ. Một con bướm màu lam bay qua khỏi đầu, cục bông màu trắng đột nhiên nhảy lên, vươn chân đập lấy bướm, giữ nó dưới chân, cảm giác không thú vị, lại nâng chân lên thả bướm đi. Bướm bị làm cho hoảng sợ, nghiêng ngả lảo đảo bay trối chết, mèo nhỏ tức khắc lại thấy thú vị, nhảy bật lên, lại ra một bàn tay nữa.

Chui tới chui lui trong bụi hoa, rất nhanh liền chơi đến cả người dính đầy hoa lá cỏ cây, mèo nhỏ có chút không vui, nhảy ra lắc lắc người.

"Không chơi, chúng ta đi thôi." Mạc Thiên Liêu đứng ở cách đó vài bước, bất đắc dĩ nói.

Mèo nhỏ quay đầu liếc hắn một cái, không để ý tới hắn nữa, ngồi xổm tại chỗ liếm liếm lông, lúc muốn liếm móng vuốt, lại phát hiện trên móng vuốt có dính đất, ghét bỏ vẫy vẫy nó, xoay người vui vẻ chạy đến bên Mạc Thiên Liêu.

Mạc Thiên Liêu vui mừng cười, cục bông cuối cùng cũng chịu đi, liền cất bước chuẩn bị đi, lại cảm giác bên hông trề xuống, cúi đầu nhìn lại, thấy cục bông trắng trắng đang treo trên vạt áo hắn.

Im lặng một lát, Mạc Thiên Liêu nhận mệnh khom lưng ôm lấy mèo đại gia.

"Meo meo!" Mèo nhỏ giơ cái chân bẩn ơi là bẩn lên cho hắn xem.

Mạc Thiên Liêu hiểu được, cầm lấy tấm khăn cùng bình nước, đổ nước lau sạch móng vuốt. Cái chân xám xịt mềm mềm, hồng lại, mèo nhỏ lại không muốn xuống đất nữa, quặp lấy áo hắn bò lên trên, một chút nhảy đã nhảy lên đỉnh đầu hắn.

"Meo!" Mèo nhỏ cao hứng kêu một tiếng, Mạc Thiên Liêu khóe miệng giật giật, vẫn cảm giác được đại gia đang nói  "Giá!" Ban đầu còn ảo tưởng cảnh chủ nhân đi ở phía trước đi, mèo thỏ đuổi theo sau, xem ra là không có khả năng xuất hiện ……

Mèo đại gia ngồi trên đầu, Mạc Thiên Liêu bước chân xuống núi, luyện khí cấp sáu vẫn chưa thể ngự kiếm phi hành, nhưng đã là thân nhẹ như yến, chưa tới hai canh giờ đã đến khu phố kia.

Xung quanh tông môn chính đạo, luôn có phố phường, thành trấn tu tiên lớn nhỏ, mấy nơi này đều được sự che chở từ tiên môn, bên trong có rất ít phàm nhân, thường ở đó là một ít tán tu, người trong tông môn cũng thường xuyên đến tìm các nguyên liệu cần thiết cho việc tu luyện.

Khu phố dưới núi này có tên là Như Ý Phường, chính là một khu phố dài, hai đầu cuối phố có hai quảng trường, toàn bộ phường giống như một thanh ngọc Như Ý, tên cổ là Như Ý Phường.

Mạc Thiên Liêu ôm mèo nhỏ sớm ngủ khò trên đỉnh đầu xuống, nhét vào trong vạt áo trước ngực, chỉnh lại tóc tai bị cào loạn một chút, lúc này mới đi vào phường.

Trên quảng trường có đầy các quán nhỏ, có bán rượu linh, bán đan dược, bán khoáng thạch, còn có một số thứ lặt vặt khác. Mấy cái này chỉ là buôn bán nhỏ, không muốn đóng tiền thuê cao như chỗ trong phố dài, nên bày quán ở nơi này.

Đương nhiên, phần nhiều là các vật linh tinh không phân loại, những thứ này phần lớn là từ các tu sĩ ra ngoài tu luyện, thu được những thứ mình không cần thì đến bày quán, có thể dùng linh thạch để mua, cũng có thể lấy đồ để đổi.

Mạc Thiên Liêu nhìn nhìn chung quanh, không dừng lại nhiều làm, trực tiếp hướng tới cửa hàng mua bán pháp khí trong phố dài.

Ba trăm năm chưa từng nhập thế, Mạc Thiên Liêu trước đi dạo mấy cửa hàng, đại khái hỏi thăm giá túi chứa đồ, hỏi được ổn thỏa rồi, cuối cùng chọn Tường Dung Trai, đồ nơi này đẹp hơn một chút, giá cũng hơi cao.

"Khách quan muốn những gì?" Chưởng quầy thoạt nhìn giống phàm nhân bốn năm mươi tuổi cười hỏi," Tường Dung Trai chúng ta có đủ đồ nhất trong Như Ý Phường này."

"Ta có một tấm áo lông chồn, muốn đổi lấy vài bình rượu ngon." Mạc Thiên Liêu thản nhiên nói.

Chưởng quầy sửng sốt một chút, lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười:"Rượu ngon nơi này cũng có, khách quan mời vào bên trong."

Đây là ngôn ngữ trong nghề luyện khí,"Ta có áo lông chồn đổi rượu ngon, người có ngàn vàng mua bảo đao". Lời này, thứ nhất là vì phòng ngừa luyện khí sư mang theo linh bảo trước khi giao dịch thì bị người nhòm ngó, vả lại nhắc nhở chủ quán đây là người am hiểu luyện khí, cần phải công bằng.

Bên trong là một phòng trà nhỏ, trang hoàng rất là tráng lệ.

Chưởng quầy rót ly trà cho Mạc Thiên Liêu, ngồi xuống đối diện hắn:"Anh bạn nhỏ tuổi còn trẻ, đã có thể luyện khí, quả thật hậu sinh khả uý." Đôi mắt nhỏ lướt qua người Mạc Thiên Liêu, lóe lên vài phần ý vị không rõ

Mạc Thiên Liêu khẽ nhấp ngụm trà:"Chưởng quầy khen lầm, ta chỉ mới cấp luyện khí mà thôi, lần này là thay gia sư chỗ đến bán một số vật nhỏ mà thôi."

Chưởng quầy sáng tỏ, ý cười trên mặt không khỏi sâu vài phần:"Nguyên lai là trò giỏi của Đại Sư, có cái gì muốn bán thì cứ lấy hết ra, giá của Tường Dung Trai cao hơn các nhà khác."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!