Chương 24: Sinh Dực Hổ Vương

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Nối liền đông tây đại lục là con đường quanh co, khúc khuỷu băng ngang qua núi đồi, có đoạn xuyên qua sơn động, có đoạn cheo leo qua sườn núi. Đoàn dong binh cùng bọn khách thương ở giữa núi non trùng điệp phải trèo đèo lội suối thật gian nan.

Tiểu bảo chủ thường ngày vẫn huyên náo ầm ĩ, nhưng trong mấy ngày qua tâm tình khẽ lắng xuống. Núi non kéo dài liên miên bất tuyệt cả năm bốn mùa xanh tươi bạt ngàn, trên núi có các loài kỳ hoa dị thảo, trân cầm dị thú tai chưa nghe, mắt chưa thấy đã hấp dẫn mọi sự chú ý của cô nàng.

㬬㬬Trên đường đi, cô ta ngắt không ít hoa dại tươi đẹp (tiên diễm dã hoa), hái không ít quả dại ngon miệng (sảng khấu dã quả), thỉnh thoảng cô lại không ngừng la hét vì những động vật kì lạ bất ngờ nhảy từ trong rừng ra đường.

㬬㬬Phong cảnh mĩ lệ, đường đi muôn màu muôn vẻ, khiến tiểu bảo chủ dần dần quên đi bản thân mình đang là tù nhân, cô càng lúc càng cảm thấy chuyến lữ hành sinh hoạt thế này như là một kiểu hưởng thụ, đương nhiên cũng chỉ có cô ta, một hoàng gia thiên nữ ít khi rời khỏi hoàng cung mới có cảm giác như vậy.

㬬㬬Trên đường đi quả thật xuất hiện vài bọn trộm cướp nhưng gặp phải sức tấn công cường đại khủng khiếp của ma pháp sư cấp một cùng địa long kị sĩ, những đám ô hợp này nhanh chóng bị tiêu diệt.

㬬㬬Điều này làm cho tâm tưởng sắp được xem "kịch hay" của tiểu bảo chủ bất mãn phi thường, liên tục mắng chửi lũ cường đạo vô dụng. Bọn thương nhân cùng đám dong binh nghe thấy cứ trố mắt nhìn nhau, tự ngoáy móc lỗ tai, hoài nghi rằng thính giác của mình có vấn đề gì hay không.

㬬㬬Cuối cùng khi Thần Nam búng tay một cái, tiểu bảo chủ đau quá la làng lên, đám người này mới hoàn hồn, thầm than rằng cô bé này "quả thật không được bình thường".

㬬㬬Trên đường cũng không có thấy qua rồng hoặc viễn cổ cự nhân , chỉ xuất hiện một vài tây phương ma thú có ma pháp, đều bị gã râu ria Quan Hạo giải quyết trong nháy mắt. Mỗi khi hắn móc lấy ma tinh hạch từ xác ma thú, tiểu bảo chủ đều mắng hắn tham tiền, độc ác.

㬬㬬Sau khi nghe đoàn trưởng đám dong binh giải thích, Thần Nam mới biết được không phải Quan Hạo tham lam, vì hắn ta muốn đến học viện Thần Phong ở thành Tội Ác để học công pháp cao thâm, nhưng nghe nói học phí của học viện cao khủng khiếp nên bất đắc dĩ hắn làm mọi thứ có thể để kiếm tiền trên đường đi.

㬬㬬Tiểu bảo chủ ở bên cạnh bĩu môi nói: "Thần Phong học viện chỉ tuyển mộ thanh niên cấp bậc cường giả, ngươi già như vầy rồi mà còn ham vui, có đi đến đó cũng không ai thèm đâu."

㬬㬬Tất Hạo trầm giọng: "Ai nói ta già hả? Ta chỉ mới có 29 tuổi rưỡi thôi, chưa đến 30 tuổi nên vẫn có thể ghi danh tham gia kỳ thi thử của học viện Thần Phong."

㬬㬬"Trời ạ, ngươi chỉ 29 tuổi rưỡi hả? Sao ta cảm thấy tướng ngươi giống 39 tuổi rưỡi rồi đó, đại thúc à!"

㬬㬬Tất Hạo vô cùng bực bội, chịu không được liền mượn một con dao cạo râu, cái mặt đầy râu mau chóng bị cạo sạch sẽ, trông bộ dạng đúng là trẻ ra một chút.

㬬㬬Sau khi đã biết tường tận về Quan Hạo , tiểu bảo chủ không còn mắng chửi hắn là đồ tham lam, đồ tham tiền nữa, bắt đầu thân thiết gọi hắn là: Hạo tử.

㬬㬬Gọi như vậy làm Quan Hạo càng thêm bực bội.

㬬㬬"Lạy cô, tiểu cô nương nhà ngươi nếu không nguyện ý gọi ta một tiếng đại ca, thì hãy gọi là Quan Hạo, đâu cần phải kêu ta là Hạo tử mãi."

㬬㬬"Hi hi, đó là ngươi nghĩ vậy, ta thực sự không có ý đó, vì những lời ngươi vừa nói nên ta sẽ không khách sáo nữa, từ nay về sau ta sẽ kêu ngươi là Hạo tử."

㬬㬬Mọi người cười to khanh khách còn Quan Hạo thì tức khí đến ói máu.

㬬㬬Năm ngày sau, mọi người tiến đến một thung lũng nằm giữa núi rừng, dù lúc này đã là buổi trưa nhưng hai bên đường đại thụ vươn cao, che hết ánh mặt trời nóng rực nên mọi người đều không có cảm giác nóng bức.

㬬㬬Đúng lúc mọi người đang làm bếp chuẩn bị nấu cơm thì đột nhiên trong rừng ào ào đến một ngọn gió tanh tưởi, mặt đất nhẹ rung lên, lớp lớp dã thú từ trong rừng xuất hiện, chạy về phía trước, to lớn có dã tượng, sư tử, hổ; nhỏ thì như dã hồ, tuyết thỏ, may mà đám bách thú đó lại không tập kích mọi người.

㬬㬬Đoàn trưởng dong binh đoàn hét lên một tiếng "không xong" rồi hối hả triệu tập người chuẩn bị chiến đấu.

㬬㬬"Anh em tất cả rút vũ khí ra, chúng ta gặp phải phiền phức rồi, ở phía trước khả năng có thể xuất hiện một ma thú cường đại."

㬬㬬Quan Hạo hạ giọng giải thích với Thần Nam: "chiếu theo tình trạng hiện tại mà xét khả năng có thể do một ma thú cấp hai vừa đột phá thành công lên cấp ba, cường đại khí tức làm bách thú xung quanh không thể tự chủ chạy đến bái lạy."

㬬㬬Thần Nam kinh dị không thôi: "không ngờ lại có việc này?"

㬬㬬Quan Hạo gật đầu đáp: "Thật đó, bình thường đoạn đường này rất an toàn, hiếm khi gặp phải việc như thế này, không thể tưởng chúng ta lại đen đủi như vậy, lại đến ngay lúc cường đại ma thú tu luyện thành công, ắt hẳn muốn bắt giữ ngoại địch lập uy, bây giờ khó mà tránh khỏi một trường thảm chiến."

㬬㬬Tiểu bảo chủ nghe xong liền lộ ra thần sắc hưng phấn, vỗ tay khen hay như điên.

㬬㬬Thần Nam gõ cô ta một cái rồi nói: "tiểu ác ma ngươi lo sợ thiên hạ không loạn hả, nếu như còn ở đây đợi gặp ma thú đến gần, mọi người ở đây lo cho mình còn chưa xong khi nào lại còn quản đến ngươi."

㬬㬬"Hứ, ngươi mà dám để ta tổn thương một cọng tóc nhỏ xíu thì tỷ tỷ của ta sẽ không tha cho ngươi đâu, đến lúc nhà ngươi chết chắc là khó coi lắm."

㬬㬬Thần Nam thình lình cười phá lên: "Ha ha, tiểu ác ma nhà ngươi hãy còn ngây thơ quá, đến lúc này mà dám quay lại uy hiếp ta, ta nếu sợ tỷ tỷ của ngươi thì sao dám bắt theo ngươi đến đây chứ? Hừm, ta biết tiểu nha đầu nhà ngươi quỷ kế đa đoan, nhưng mà trước mặt ta đừng có mà giả bộ ngây thơ vô tội, bớt lẻo mép đi ta không thích đâu.

㬬㬬Bấy giờ từ đằng xa đột nhiên truyền lại một tiếng rống vang trời: "Oàm......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!