Trên sa mạc mênh mang xuất hiện vô số bóng đen, các cao thủ đã tới, họ chờ đợi trận chiến giữa các cao thủ mạnh nhất lớp trẻ.
Thần Nam để tiểu long quan chiến từ xa, dặn nó đừng đến gần rồi tự tiến vào đại sa mạc, ai nấy đều tránh ra, nhường cho hắn một lối đi.
Những người đến sa mạc quan chiến đều cảm nhận được sát khí nồng nặc từ thân mình Thần Nam toát ra. Hắn như huyết sát thần đến từ tu la giới khiến họ hoảng sợ.
Quả thật, đại chiến còn chưa bắt đầu mà từ mình Thần Nam đã bốc lên mùi vị của máu tanh, vẻ mặt hắn biểu hiện rõ rệt thế giới nội tâm: hắn muốn triển khai một trường huyết sát, lấy máu của Đỗ gia đền bù cho món nợ chúng đã vay Vũ Hinh hồi năm ngàn năm trước.
Suy cho cùng cái chết của nàng bắt nguồn từ Đỗ gia, mỗi khi nghĩ lại, Thần Nam cơ hồ phát cuồng.
Nợ máu phải trả bằng máu, Đỗ gia vong ân phụ nghĩa, bức sát Vũ Hinh, hiện tại còn muốn lấy tính mạng hắn, mối nhục này hắn chỉ biết dùng máu tươi để tẩy.
A aaa... Thần Nam cảm giác được nỗi đau xé nát tim gan, mấy hôm nay hắn tạm thời xoa dịu bản thân, không muốn nghĩ tới cái chết của Vũ Hinh, hiện tại cũng đến lúc bùng phát, không nén nổi ngửa mặt lên trời hú vang.
Âm ba cuồn cuộn như tiếng sầm đùng đục nổ vang trên tầng không đại sa mạc, cả vùng không gian chấn động, vô vàn hạt cát vàng nhỏ xíu dưới đất liên tục nhảy lên.
Ầ, ầm, ầm...
Mấy gò cát gần đó bị tiếng rú bi thương của Thần Nam làm sụp đổ, bụi bốc lên mù mịt.
Từng trận cát vàng bị cuốn lên không trung.
Vố sổ tu luyện giả bị âm ba hùng hậu chấn động ngã lăn ra đất.
Quanh Thần Nam không còn ai, một trận cuồng phong mãnh liệt xuất hiện, cuốn bay mọi tu luyện giả trong phạm vi hơn hai chục trượng quanh đó.
Mái tóc dài phất phới, bóng người cô đơn, lạnh lẽo đứng đơn độc giữa sa mạc.
Ha ha.... Một trận cuồng tiếu truyền tới, hai thân ảnh xuất hiện nơi tận đầu sa mạc, dấy lên cuồng phong, cuốn bay cát bụi, lao tới như bay.
"Tiêu tử họ Thần kia quả nhiên đã tới, ngươi chết chắc rồi."
Hai người trẻ tuổi lao đến nhìn khá giống Đỗ Vũ. Thần thái ai nấy vô cùng cao ngạo, thậm chí còn cuồng ngạo hơn Đỗ Vũ.
Ầm, ầm, ầm.
Cát quanh mình Thần Nam bay lên, đoạn tràn về phía xa như sóng biển, từ thân thể hắn trùng trùng sóng khí cuồn cuộn xô tới tứ phía.
Hắn cầm phương thiên họa kích trên tay phải chỉ chếch lên trời, tay trám cầm một cây trường kiếm chúc xuống đất, mái tóc dài rũ xuống, sát khí lăng lệ khiến những người quan chiến từ xa cũng cơ hồ ngạt thở.
Mọi khán giả đều tỏ vẻ hoảng sợ, lập tức thoái lui ra xa hơn.
Mau báo danh. Thần Nam lạnh lùng thốt.
Đỗ Hồng.
Đỗ Hoang.
Hai người của Đỗ gia, trừ thần sắc cuồng ngạo giống Đỗ Vũ, trên mình mỗi người đều lọ ra dã tính, đặc biệt là đôi mắt, không khác nào ác thú, quang mang lấp lánh, nhìn Thần Nam với vẻ nanh ác.
"Thần gia đã biến mất rồi, ngươi không nên xuất hiện trên đời, thế giới hiện giờ là thiên hạ của đông thổ hoàng tộc Đỗ gia, ngươi cứ an tâm mà chết."
Đỗ Hồng cười tàn nhẫn, mỗi bước lướt đi mười trượng, thân hình mới loáng lên mấy lần đã tới sát Thần Nam.
"Ai phong Đỗ gia các ngươi là đông thổ hoàng tộc? Các ngươi có tư cách gì mà cuồng ngạo? Nếu không có thần công của Thần gia, các ngươi chả là rắm chó gì hết, trong mắt ta các ngươi vĩnh viễn là nô tài." Thần Nam đã động nọ thật sự.
Soạt, soạt, soạt.
Đỗ Hoang ở xa cũng nhoáng lên mấy bận, lúc đến gần, gã chăm chú nhìn Thần Nam như ác thú, hai chữ nô tài cơ hồ chạm vào nỗi đau trong lòng khiến gã lạnh lùng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!