Thời Độ không chút để ý nhìn mấy bài viết gần đây, chỉ cảm thấy Cá nhỏ thổi bong bóng này chỉ là một fan bình thường, không có chỗ nào đặc biệt cả. Nhưng mà….
"Tại sao lại không có ai dám ôm cậu ta?" Thời Độ nói, "Tướng mạo của cậu ta rất hung ác sao?"
Xu nói: "Không, không thể nào? Nhìn weibo của cậu ta, hẳn là một nam sinh mềm mại hề hước mới đúng."
Thời Độ không quan tâm: "Ai biết."
Xu nhiệt tình giới thiệu: "Cậu nhìn mấy video của cậu ta đi, cái này này: Có tuyết rồi, mèo manul bị đông cứng đến móng vuốt đều cứng, dùng đuôi đệm một chút là được rồi. Đáng yêu không?"
Thời Độ ngáp một cái, qua loa nói: "Đáng yêu đáng yêu."
Phía dưới là một video về thức ăn ngon, bình luận: [ nếu như tui chỉ là một viên bạch tuộc siêu cấp bình thường, mọi người còn thích tui không ]
Trong video là một cửa hàng bán đồ ăn vặt đông đúc, trong cửa hàng có: Mực nướng phổ thông, mì lạnh, bạch tuộc viên, bỏng nổ, còn có một số món đặc sắc từ những vùng khác như bánh bao canh, bánh ngọt đủ loại hình dáng mà ông chủ vô cùng tự hào,…
Thời Độ ngồi thẳng người, hỏi: "Đây là cái gì?"
"A, tiệm này hả?" Xu tràn đầy phấn khởi nói: "Trước kia lúc anh ở R. H thường đến ăn, vùi vị rất đặc biệt, khiến người muốn ngừng mà không được, đặc biệt là mì móng giò nhà bọn họ…"
Thời Độ cũng hứng thú: "Bắc Kinh có thể mua được không?"
"Chắc là không thể đâu? Chỗ kia chỉ là một cửa hàng nhỏ, công thức gia truyền sao có thể truyền ra ngoài được."
Thời Độ nhìn chằm chằm màn hình: "Nhưng mà em muốn ăn."
Đến cuối video, cá nhỏ thổi bong bóng vẫn không xuất hiện, chỉ lấy tay che lên ống kính.
Đó là một bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, vô cùng đẹp đẽ, cũng vô cùng thích hợp gõ bàn phím.
Thời Độ trả lại di động cho Xu, thoáng nhìn qua vali của Xu, hỏi: "Anh muốn về nhà sao?"
"Không phải, anh đến Thượng Hải chơi hai ngày." Xu thở dài, "Ngày mai là ngày giỗ đội trưởng trước của anh, hàng năm anh sẽ cùng nhóm đội trưởng Ngu đi bái tế anh ấy."
"Dạ Phong?"
Xu gật gật đầu: "Cậu cũng biết sao?"
Thời Độ suy nghĩ một chút, lấy di động của mình ra: "Vậy thì em đi với anh."
Xu có chút hoang mang: "A?"
"Em muốn ăn mì móng giò kia." Thời Độ nói, "Thuận tiện đi tế bái tiền bối trong giới một chút cũng được."
"Cậu cũng không biết Dạ Phong… Không phải là cậu vì ăn đấy chứ?"
Thời Độ không tỏ rõ ý kiến.
Xu sợ ngây người, xác nhận lại một lần nữa: "Cậu thật sự vì ăn khuya mà mua vé máy bay đến Thượng Hải?"
Thời Độ đặt vé máy bay: "Đúng vậy, không được sao."
"Cậu có phải quá khoa trương hay không?"
Thời Độ miễn cưỡng nói: "Nếu như anh không thích, có thể đi báo cảnh sát."
"Không phải, " Xu dở khóc dở cười, "Lần sau cậu có việc đến Thượng Hải có thể thuận tiện ăn cũng được mà."
"Có thể lần sau lúc đến Thượng Hải chưa chắc em đã muốn ăn. Món muốn ăn, nếu như không được ăn ngay lập tức thì còn gì thú vị nữa. Muốn ăn thì ăn, muốn mua thì mua, muốn làm thì làm, như vậy chơi mới vui." Thời Độ chuẩn bị đơn giản một chút, cầm lấy áo khoác khoác lên người, "Em nói với giám đốc một tiếng — — — đi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!