Gấu túi ôm cây là ôm theo kiểu thẳng đứng, bốn móng vuốt bám chặt lấy thân cây để cho mình không bị ngã xuống. Ngu Chiếu Hàn không cần ôm chặt như vậy bởi vì đã có Thời Độ vững vàng nâng anh lên, hai tay anh chỉ cần ôm lấy cổ của Thời Độ là được.
Ngu Chiếu Hàn đặt cằm lên bả vai của Thời Độ. Tuy rằng anh không nhìn thấy mặt của Thời Độ nhưng lại có thể nghe rõ tiếng hít thở của thanh niên. Tuy rằng anh không béo nhưng lại cao, khẳng định không hề nhẹ. Hô hấp của Thời Độ vẫn luôn vững vàng, dường như ôm gấu túi với cậu cũng không chút vất vả nào.
Đi ngang qua cái gương trong phòng khách, Ngu Chiếu Hàn nhìn thấy cơ thể cao lớn của anh đang ôm lấy người em trai. Rõ ràng anh có một khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng, nhưng lại có tính cách thích làm nũng lại dính người khác, nếu như anh có thể trở nên đáng yêu hơn một chút, giống như Phô Mai ấy, vậy thì lúc làm nũng với em trai có phải sẽ không có cảm giác không ổn như vậy nữa không.
Thời Độ ôm Ngu Chiếu Hàn lên cầu thang: "Sao đột nhiên lại im lặng như vậy."
Trước mặt người khác Ngu Chiếu Hàn thừng xuyên sử dụng hình thức giả ngầu, nghẹn đến quá cực khổ cho nên vừa đến trước mặt cậu sẽ mở ra hình thức nói liên tục không ngừng. Nhưng từ khi cậu ôm gấu túi Ngu Chiếu Hàn, con cá này vẫn chưa hề nói câu nào cả.
Vẫn là nên nói một chút đi, dời sự chú ý, nếu không lực chú ý vẫn luôn đặt ở trên tay, cậu sẽ trở nên ngu ngốc mất.
Ngu Chiếu Hàn ôm sát cổ của Thời Độ, "Timeless, bây giờ anh rất vui, vui vì em chuyển nhượng đến R. H, vui vì em ở bên anh."
Thậm chí anh còn cảm thấy vui mừng vì Thời Đô thấy được bộ dáng anh mặc áo ngủ khủng long xả stress. Tuy rằng lúc ấy anh thực sự muốn biến mất trên Trái Đất, nhưng hiện tại trong căn cứ có một cảng biển cung cấp chỗ cho anh bơi qua bơi lại, lần này đúng là không thiệt thòi.
"Bây giờ lại nói vật, lúc trước không biết ai luôn miệng nói em không thích hợp với R. H nhỉ." Thời Độ không dám bước quá nhanh trên cầu thang, "Được rồi, thả lỏng tay, em sắp bị anh ghìm chết rồi."
"Anh chỉ thả lỏng một chút thôi."
Trong giọng nói của thanh niên mạng theo ý cười: "Vậy là anh thả lỏng đi, sao vẫn ôm chặt như vậy."
"Nếu không có ôm em trước thì nhất định Phô Mai cũng sẽ không đòi anh ôm đâu." Ngu Chiếu Hàn chân thành mà trải lòng mình, "Ở căn cứ, em giống như mẹ anh vậy."
Thời Độ thiếu chút nữa là đạp phải khoảng không, d*c vọng trần tục nào cũng đều biến mất, "Không thì anh vẫn nên yên lặng đi."
"Anh nói nốt câu cuối rồi sẽ yên lặng —— sau này anh… Anh có thể tìm em làm nũng không?"
Thời Độ cố ý dụng ngữ khí làm khó: "Nhưng mà em rất bận nha."
Ngu Chiếu Hàn im lặng một chút, nói: "Anh sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của em đâu. Trước khi anh muốn làm nũng sẽ tìm mẹ anh trước, nếu như mẹ không rảnh thì anh sẽ tìm em."
Thời Độ ôm Ngu Chiếu Hàn lên bậc thang cuối cùng, vừa bực mình vừa buồn cười: "Nói nửa ngày, chẳng phải em vẫn mẹ nó là lốp xe dự phòng của mẹ anh sao."
"A, em không được nói tục."
Phòng của Ngu Chiếu Hàn ở vị trí cuối hành lang, lúc Thời Độ ôm anh đi ngang qua một cánh cửa chợt nghe thấy một tiếng động rất nhỏ. Hai người còn chưa kịp phản ứng lại đây là tiếng mở cửa thì đã thấy một bóng người cao lớn đứng đó.
Dưới ánh đèn trên hành lang, Ngu Chiếu Hàn ngồi trên tay Thời Độ, trong lồ ng ngực của cậu chậm rãi quay đầu, đối diện với tầm mắt của thanh niên cơ bắp Tiểu Giang.
Thời Độ: "…"
Ngu Chiếu Hàn: "…"
Giang Địch: "…"
Ba người sáu mắt nhìn nhau, không khí không thể nói là có chút lúng túng, mà là vô cùng lúng túng.
Ngu Chiếu Hàn không thể không thừa nhận, Giang Địch thật sự ngầu hơn anh nhiều. Hơn nửa đêm rời giường, nhìn thấy đội trưởng lạnh lùng giống như gấu túi mà treo trên người đồng đội, Tiểu Giang vẫn có thể điềm nhiên không chút sợ hãi, phản ứng còn không lớn bằng hôm qua bị anh đạp trúng một chân,
Phản ứng đầu tiên của Ngu Chiếu Hàn chính là giả chết. Chết rồi thì không có cách nào để đi lại được nữa, Thời Độ ôm anh như vậy là đúng tình hơp lý.
—— Tình lý cái quỷ ấy, ánh mắt anh mở to như vậy, làm gì có bộ dáng như đã chết rồi.
Thời Độ vỗ lưng Ngu Chiếu Hàn, không chút hoang mang mà nói: "Chân đội trưởng không cẩn thận bị bong gân, tôi ôm anh ấy trở về phòng."
Không đúng, lô
-gich này không đúng. Chỉ là bong gân, dựa vào tính cách của Shine thì nhiều nhất cũng chỉ là để Thời Độ đỡ anh lên tầng, vẫn không thể giải thích được kiểu ôm gấu túi này mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!