Mấy ngày sau đó, Ngu Chiếu Hàn một có thời gian sẽ bí mật quan sát Giang Địch.
Sáng sớm, anh tình cờ gặp được Giang Địch ở nhà bếp. Giang Địch nhìn thấy anh, sắc mặt không thay đổi chút nào, chỉ từ tốn nói câu "Đội trưởng, chào buổi sáng" rồi làm việc của mình. Ngu Chiếu Hàn trơ mắt nhìn Giang Địch thuần thục sử dụng máy pha cà phê, không chỉ rót một chén Americano không đường, còn bỏ thêm gấp đôi nồng độ.
Anh uống Americano lâu như vậy, cũng không dám bỏ gấp đôi nồng độ!
Buổi trưa, đối mặt với một bàn lớn đồ ăn do dì nấu ăn làm, Giang Địch thờ ơ không động lòng. Cậu ta đã đặt món ăn dành riêng cho những người tập thể hình, nước trái cây, salad cùng protein chất lượng cao, kỷ luật đến mức khiến cho Phô Mai ngồi đối diện yên lặng bỏ miếng ức gà rán thứ ba xuống.
Ngay cả Tề Hiến cũng có cảm giác nguy hiểm: "Thời điểm anh mười mấy tuổi cũng có thể gánh được mấy câu như "Ăn thế nào cũng không mập", không biết dạo gần đây có phải là do đã có tuổi không, ăn hơi nhiều chút đã tăng lên mấy cân rồi." Anh nhìn cậu nhóc đẹp trai ngồi bên cạnh không có chút kiêng ăn nào, ghen tị: "Timeless không có loại phiền não này sao?"
Thời Độ nhún nhún vai: "Hiện tại em chính là mười mấy tuổi mà."
Tề Hiến: "…"
Buổi chiều, lão Đàm đưa đồng phục mới cho Giang Địch cùng Splendid. Bốn tuyển thủ chính thức, bao gồm Ngu Chiếu Hàn, không hẹn mà cùng nhìn về phía Giang Địch —— không người nào có thể từ chối một mãnh nam mặc hồng nhạt.
Tề Hiến cười nói: "Tiểu Giang, cậu không thử xem sao?"
Giang Địch gật gật đầu, cởi áo khoác, bên trong cậu ta chỉ mặc bộ cái áo cộc tay, thân thể cao to lực lưỡng hiện rõ. Cậu đừng trước mặt mọi người, không chút kháng cự mà mặc cái áo màu hồng nhạt lên.
Nói thật, mãnh nam mặc hồng nhạt thật sự rất buồn cười, hình tượng cụ thể có thể tham khảo Kingkong Barbie. Nhưng mà từ đầu đến cuối Giang Địch không chút hoang mang, thong dong bình tĩnh, giống như đây chỉ là một việc nhỏ không đáng nhắc đến, khiến cho những người khác cũng không tiện trêu đùa. Thời Độ thì ngược lại, nhìn thấy Giang Địch không cần dùng sức những trên cánh tay vẫn có thể nhìn từng khối cơ rõ ràng, suy tư hồi lâu.
Cuối mỗi ngày, số lượng từ mà Giang Địch phát ra không vượt quá một trăm, Ngu Chiếu Hàn càng quan sát trong lòng càng cảm thấy nguội lạnh —— xong đời, có thể Giang Địch thật sự là một người lạnh lùng.
Sau cơm tối sẽ có thời gian nghỉ ngơi khoảng một giờ, Ngu Chiếu Hàn trở lại phòng nghỉ, nhìn thấy bên trong chỉ có mỗi Splendid liền hỏi: "Những người khác đâu?"
Splendid cười nói: "Hình như là đều đến phòng tập thể hình rồi."
Ngu Chiếu Hàn:?
Ngu Chiếu Hàn đi đến phòng tập thể hình, ngoài cửa đã có hai người vây xem —— Phô Mai cùng lão Đàm.
"Đang nhìn cái gì."
"Đội trưởng!" Phô Mai tri kỷ mà nhường vị trí trống cho Ngu Chiếu Hàn, "Bọn tui đang xem ba nam thần của R. H cùng chạy bộ."
Ngu Chiếu Hàn không có chút vui vẻ nào. Từ lúc nào mà R. H có ba nam thần vậy, tại sao lại không có anh? Chỉ nhìn mặt, toàn bộ liên minh này làm gì có ai hơn được anh chứ. "Cậu có thời gian nhìn cái này, không bằng đánh thêm hai trận xếp hạng."
"Hai phút nữa tui sẽ đi."
Ngu Chiếu Hàn nhìn vào bên trong, chỉ thấy ba người Thời Độ, Tề Hiến, Giang Địch đang chạy trên ba cái máy chạy bộ liền nhau, chiều cao của ba người không khác nhau mấy, ngầu theo từng cách riêng của từng người.
"Nhưng mà vẫn là em trai đẹp trai nhất." Phô Mai víu tại cạnh cửa nói, "Hiện tại không lưu hành loại đàn ông cơ bắp như Tiểu Giang nữa rồi, các nữ sinh đều thích những thanh niên ngầu ngầu như em trai cơ. Nói thế nào nhỉ —— người này không phải là nam sinh cấp ba, đây chính là nửa đời sau của tui."
Ngu Chiếu Hàn lạnh lùng nói: "Nữ sinh không cần cậu đại diện."
Phô Mai cười hì hì: "Vậy tui rập đầu xin lỗi các nữ sinh." Anh mắt chuyển từ mặt của các thanh niên đến cẳng chân săc chắc của Giang Địch: "Tiểu Giang nên đi làm vận động viên mới đúng, vì sao lại đánh chuyên nghiệp vậy?"
Ngu Chiếu Hàn nói: "Vì công bằng."
Trong tài liệu của Giang Địch, câu hỏi[ tại sao lại muốn đánh thi đấu chuyên nghiệp ], Giang Địch có viết hai chữ: Công bằng.
Ba người trong phòng tập thể hình dường như cũng đang trò chuyện, thỉnh thoảng nói vài câu, ngay cả Giang Địch trong một phút ngắn ngủi cũng đã mở miệng hai lần. Ngu Chiếu Hàn trầm ngâm nói: "Có phải Giang Địch nói nhiều hơn so với lúc ở trong phòng huấn luyện đúng không."
"Đúng nha, " Phô Mai phụ họa nói, "Ở trong phòng huấn luyện, cậu ta rất ít nói chuyện."
Lão Đàm cười nói: "Có lẽ là những thanh niên 1m85 trở nên dễ dàng có tiếng nói chung hơn."
Lão Đàm tự nhận rằng mình đã nói một câu chuyện cười rất hay, vẫn chờ Phô Mai bật cười theo, kết quả bị tầm mắt từ cả trái phải đâm xuyên người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!