Mùng 7 tết, mọi người lần lượt trở về căn cứ. Một tuần không gặp, hình như tóc đỏ trên đầu Tề Hiến đã dài hơn chút, đã đến mức có thể buộc lại. Phô Mai bởi vì trong thời gian nghỉ tết ăn nhiều quá nên bị nóng trong người, trên cằm mọc thêm hai cái mụn lớn.
Thời Độ bước ra từ nhà vệ sinh chung, nhin thấy Phô Mai đang soi gương nặn mụn liền thân thiện nhắc nhở một câu: "Anh cso biết có bao nhiêu người vì nặn mụn mà phải vào ICU không?"
"Biết, nhưng mà anh nhìn chỉ muốn nặn." Phô Mai nhìn thây trong gương xuất hiện thêm một gương mặt đẹp trai khác, không khỏi cảm thán cuộc đời thật bất công, "Không công bằng, da đội trưởng đẹp thì còn có thể hiểu được, dù sao cậu ta ăn uống lành mạnh lại không thích ăn ngọt, nhưng em dựa vào cái gì chứ?"
Trong căn cứ chỉ có Thời Độ là ăn uống giỏi nhất, hơn nữa cậu chưa bao giờ ăn kiêng, dù là ngọt, nướng hay chiên, muốn ăn kiểu gì thì ăn kiểu đấy. Thế mà cậu ta không chỉ không béo phì mà còn không có mụn, thật sự khiến người khác không thể tin được.
Thời Độ mới vừa rời giường, một đầu tóc xám khói tùy ý rối tung. Cậu ta ngáp một cái, không chút khiêm tốn: "Dựa vào việc em còn trẻ khỏe?"
Phô Mai lập tức nghẹn lời, càng không cò cách nào phản lại: "Anh nghe lão Đàm nói, em cùng đội trưởng mùng 5 tết đã về căn cứ rồi sao?" Nghe được câu trả lời khẳng định của Thời Độ, Phô Mai lộ ra thần sắc thương hại, "Vậy hai ngày nay em có ổn không?"
Thời Độ hỏi: "Tại sao lại hỏi như vậy?"
Phô Mai gãi cái đầu vàng của mình, "Lúc em một mình ở chung với đội trưởng không thấy căng thẳng sao? Ngược lại anh sẽ, luôn không biết nên nói gì với cậu ấy, cảm giác như dù anh nói cái gì thì cậu ấy cũng không để ý đến anh. Trước đây lúc đi thi đấu ở chung phòng với cậu ấy, mẹ nó," Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Phô Mai nuốt ngụm nước miếng, "Anh chỉ cảm thấy còn căng thẳng hơn phi tần thị tẩm lần đầu tiên."
Thời Độ không keo kiệt mà cười nhạo: "Không tiền đồ."
"Không chỉ có anh đâu, " Phô Mai ưỡn ngưc, "Đám người lão Đàm cũng cảm thấy như vậy."
"Cho nên các anh mới không được sủng."
Phô Mai không phục: "Dù sao cũng được sủng ái hơn em."
Vừa dứt lời, hai người liền nghe thấy một giọng nói lạnh như băng: "Đang nói chuyện gì."
Ngu Chiếu Hàn đứng ở cửa, nhìn cái đầu vàng của Phô Mai, lại nhìn đầu xám của Thời Độ, trong đầu xuất hiện một dải màu vàng cùng một dải màu bạc.
Phô Mai sợ hết hồn, ấp úng nói: "Bọn tui đang, đang nói chuyện…"
Thời Độ tiếp lời: "Đang nói chuyện trong hai người ai được đội trưởng sủng ái hơn."
Phô Mai đột nhiên nhìn về phía Thời Độ, đầy mặt "Đờ mờ, em không sao chứ, muốn chết thì cũng đừng kéo anh xuống nước cùng".
Ngu Chiếu Hàn mặt không thay đổi rơi vào trầm tư.
Xét về thời gian, Chi phi hơn một chút, nhưng lúc ở một mình với Chi phi anh còn phải giả vờ, mệt hơn một chút. Thời điểm cùng Thời quý phi thì lại không cần… Thật là khó tuyển.
Phô Mai thấy Ngu Chiếu Hàn im lặng nên có chút hoảng loạn, cẩn thận kêu một tiếng: "Đội trưởng?"
Ngu Chiếu Hàn thu hồi tâm tư, nói: "Hai người có thời gian thảo luận vấn đề tẻ nhạt thế này thì không bằng nghĩ cách đánh huấn luyện thế nào cho tốt còn hơn."
Phô Mai nhanh chóng gật đầu: "Tui sẽ nghĩ ngay lập tức!"
Thời Độ cũng biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn: "Vâng, đội trưởng."
Ăn cơm trưa xong, huấn luyện thi đấu bắt đầu.
"Nội dung của máy chủ thửu nghiệm đã được cập nhật trên máy chủ chính thức. Thiên nga đen bị chém, điều này có nghĩa là muốn một giây liền đả thương người khác đã bị giảm bớt, sau này giao tranh toàn đội càng phải dựa vào kỹ năng khống chế hơn nữa." Lục Hữu Sơn nói, "Trong kỳ nghỉ này tôi đã xem xét đội hình khác. Shine, sau này cậu có thể sử dụng cung thủ…"
Ngu Chiếu Hàn: "Em muốn dùng sát thủ."
Lục Hữu Sơn nhíu mày: "Thiên nga đen không thích hợp ở phiên bản hiện tại nữa."
Ngu Chiếu Hàn mở hồ sơ chung của mình ra, lựa chọn hiển thị dữ liệu của Thiên nga đen: "Trong top500 của mùa giải mới này, tỉ lệ bắn trúng cùng bể đầu của Thiên nga đen của em đã cơ bản ngang hàng với những anh hùng khác. Em cảm thấy, em có thể thử lại."
Phô Mai nhìn thấy thời gian Ngu Chiếu Hàn sử dụng Thiên nga đen trong mùa giải mới này, kinh hãi nói: "Bản mới mới được có hai ngày, đội trưởng đã chơi bốn mươi tiếng?"
Ngu Chiếu Hàn nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, không nhịn được liếc nhìn về phía Thời Độ. Thời Độ cười nói: "Đội trưởng thật cố gắng nha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!