Tất cả đều được giải thích.
Vì sau trận thường quy Clown mới đánh được một nửa đã biến mất, vì sao R. H vẫn luôn để người có thực lực không bằng là Boulder đánh chính thức. Trong khoảng thời gian này Clown đã đi đâu, làm cái gì… Dường như đáp án của tất cả vấn đề này đều nằm trong vết sẹo dài kia.
Trị liệu vật lý, phẫu thuật, phục hồi. Có một đoạn thời gian, bệnh viên như là căn cứ thứ hai của Tề Hiến. anh mang theo vết thương ở tây, vừa cười vừa xem phát sóng trực tiếp đồng đội quét ngang ở Hàn Quốc, sát xuyên ở Châu Âu.
Anh muốn trở về, anh cần phải trở về.
Cảm giác khi chạm vào con chuột cùng bàn phím, một khi đeo tai nghe lên liền yên tĩnh giống như đang đặt mình vào một không gian kỳ diệu.
Sau đó, anh nghe được tiếng chỉ huy của đội trường luôn bình tĩnh, nghe được em trai kiêu ngạo trào phúng, nghe được kêu kêu to vui mừng của Phô Mai.
Anh đã từng như một vai hề, một Clown luôn mang bộ mặt tươi cười trước mặt người khác. Rất nhiều người vì điều này mà động lòng với anh rồi lại lần lượt phản bội anh.
Tình thân cũng được, tình yêu cũng thế, dù anh có cố gắng nỗ lực thế nào thì cuối cùng vẫn không thể lưu được bất kỳ cái gì.
Chỉ có đồng đội của anh, chỉ có thi đấu thể thao điện tử, chỉ có ước mơ sẽ vĩnh viễn đợi anh.
Ly biệt ngắn ngủi nhất định là để cho lần gặp lại càng thêm tốt đẹp hơn.
Chiếm thuật nhằm vào phụ trợ của Lawman hoàn toàn tan rã, R. H nhẹ nhàng bắt được bản đồ đầu tiên.
Thời Độ cười hỏi: "Thế nào anh Hiến, có sảng hay không?"
Mỗi khi nói chuyện với đồng đội, đôi mắt của Tề Hiến lại cong lên, "Sảng, không có gì có thể sảng hơn cái này."
Ngu Chiếu Hàn vô cùng đồng ý với cách nói của Tề Hiến, không có gì sảng hơn là chơi game.
Thời Độ lại không dám gật bừa: "Này…… Chỉ có thể nói là tùy từng người thôi."
Ngu Chiếu Hàn:…… Hả?
Trong Căn cứ sao Hỏa, Phô Mai chỉ bỏ mình ba lần, so với lần trước đánh với Lawman một ván chết tận mười mấy lần mà nói, cậu đã sớm không phải ngồi tù, mà là vượt ngục thành công, lại còn có thể nhảy nhót trước mặt Lawman nữa.
"Ha ha ha ha cái tên Rattler kia muốn giết tui lần nào là bị tui gây mê lần đó! Còn "Cắn câu quyền" gì chứ, tui câu cả nhà tên đó—— đội trưởng, cậu đoán xem tỷ lệ bắn trúng của súng gây mê của tui là bao nhiêu?"
Ngu Chiếu Hàn: "Cậu dùng 20 súng gây mê, trúng 15 lần, tỉ lệ bắn trúng 75%."
Trong sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp của Phô Mai tỉ lệ bình quân là 70%, lần này tăng 5% là do cậu bị Thời Độ tàn nhẫn gi3t chết hơn một ngàn lần đổi lấy.
Phô Mai kinh ngạc nói: "Gì? Cậu có thể nhìn thấy số liệu của tui sao?"
Ngu Chiếu Hàn: "Không thể, nhưng tôi nhớ rõ, tôi sẽ tính toán."
Phô Mai cảm động nói: "Đội trưởng thật là để ý đến tui mà."
Ngu Chiếu Hàn không tỏ ý kiến: "Clown, cảm giác cổ tay thế nào."
Tề Hiến cười nói: "Còn ổn. Có thể lại kiên trì thêm ba ván, không thể nhiều hơn được."
Ngu Chiếu Hàn tĩnh một tĩnh, nói: "Sẽ không có ván thứ năm."
Thời gian nghỉ ngơi giữa các ván, tuyển thủ ở lại trên sân đấu, huấn luyện viên ở dưới sân tham gia vào kênh nói chuyện.
Lục Hữu Sơn: "Bên phía Lawman chưa nói muốn thay đổi người, ván sau nhất định vẫn đánh hai súng ngắn."
Phô Mai: "Bọn họ còn muốn nhằm vào em? Tới đê, em mà sợ thì em không phải họ Chi nữa!"
Ngu Chiếu Hàn: "Sẽ không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!