Chương 89: Phiên ngoại IV

Editor: Lăng

Hôm sau quả nhiên hoàng hậu nương nương vẫn đến. Ngày thứ tư ngày thứ năm cũng đều đến nhìn nàng viết chữ, xem có tiến bộ không.

Thục phi sao chịu ngồi yên cho được, bảo nàng cưỡi ngựa bắn tên thì nàng có thể chạy cả ngày trên giáo trường, nhưng bảo nàng đọc sách viết chữ là làm khó nàng quá rồi.

Đến ngày thứ sáu, hoàng hậu thấy từng nét bút của nàng vẫn cong vẹo như thế, không có chút tiến bộ nào thì không khỏi thở dài: "Ta nhớ mấy vị huynh trưởng của ngươii đều bỏ võ theo văn, đi theo đường quan văn mà sao đến phiên ngươi Sở hầu lại không quan tâm chút nào thế?"

Những nét bút trên tờ giấy trắng như tuyết kia xiêu xiêu vẹo vẹo, không hơn gì hài đồng vừa mới nhập học học vỡ lòng là bao. Thục phi cầm bút, nghe vậy bèn làu bàu: "Bản thân cha ta rất giỏi võ nghệ, thật sự là do thái bình đã lâu, võ tướng khó mà lập công tấn chức được nên mới lệnh mấy huynh trường học văn. Ta không cần làm quan, cũng không cần mưu cầu gia quan tiến tước nên cha ta đương nhiên là theo ý ta rồi."

Nàng nói rồi lại viết tiếp, còn chưa đợi hoàng hậu nói gì thì nàng đã lộ vẻ tủi thân trước: "Hoàng hậu nương nương, tay thần thiếp lạnh quá."

Bên ngoài lại đổ tuyết, khí lạnh ùa vào điện, dù có đốt lò than thì cũng không vô dụng. Hoàng hậu nhìn thử, đúng là đốt ngón tay nàng lạnh đến mức đỏ lên, bèn đưa ống ủ tay của mình cho nàng: "Ngươi làm ấm trước đi."

Thục phi vui vẻ nhận lấy.

Ống ủ tay rất ấm áp, vừa rồi hoàng hậu nương nương còn đang ủ ấm. Thục phi đang muốn sai người đem trà đến thì lại thấy hoàng hậu cầm bút, viết lên giấy.

Người vừa suy nghĩ vừa viết, sau đó nói với Thục phi: "Ngươi học theo bảng chữ mẫu không tốt, chi bằng học theo chữ của ta. Chữ của ta là học được từ phụ thân, có lẽ sẽ hợp với tính tình ngươi hơn."

Thục phi vốn học theo thiếp tự của Vệ phu nhân, chữ Vệ phu nhân được nhiên là rất tốt nhưng lại hơi tao nhã mềm mại. Còn Trịnh thái phó là người tiêu sái, tuy đang ở trong triều nhưng vẫn không thiếu sự thong thả không chịu gò bó trong chốn giang hồ. Hoàng hậu tập viết theo ông nên cũng học được vài phần khí khái, hẳn là sẽ hợp với tính tình Thục phi hơn.

*Vệ phu nhân tên thật là Vệ Thước, tự Mậu Y, là một nữ thư pháp gia nổi tiếng thời Đông Tấn, người đặt các quy tắc cơ bản cho Khải thư.

Thục phi không nhìn ra được gì mà khí khái với không khí khái, nhưng khi nàng đứng bên cạnh nhìn, lại cảm giác hoàng hậu viết quả nhiên khiến nàng nhìn thuận mắt, lại càng thích hơn.

"Vẫn là nương nương viết đẹp hơn." Nàng ở bên cạnh vui vẻ nói.

Hoàng hậu vừa viết vừa dạy dỗ nàng: "Ta sao có thể bì với Vệ phu nhân, bà ấy là đại gia thư pháp, thư thánh cũng phải đến học chữ cùng bà ấy. Ngươi đó, lâu lâu cũng phải đọc sách......"

Người lải nhải như thế, nếu là người khác chắc chắn là Thục phi đã thấy phiền từ lâu. Nhưng lời hoàng hậu nương nương nói, nàng không những không thấy phiền mà lại còn rất thích nghe: "Ta cảm thấy nương nương viết rất tốt đó. Vệ phu nhân có phải là đại gia thư pháp hay không thì ta cũng thấy hoàng hậu nương nương viết đẹp nhất."

"Nịnh nọt cũng vô ích, lo mà luyện đi." Hoàng Hậu tức giận nói.

Người chọn ra những từ thường hay gặp trong thơ rồi viết xuống, để Thục phi luyện trước, rồi lại nói với nàng: "Ngươi học cho đàng hoàng, nếu thắng hội thơ thì ta chắc chắn sẽ thưởng cho ngươi."

Thục phi chẳng để ý thắng hay thua lắm, nhưng vừa nghe hoàng hậu sẽ có thuởng là lập tức có động lực để học thật tốt.

Mấy ngày tiếp theo, nàng không làm gì cả, chỉ vùi đầu viết chữ học thơ, khiến hoàng hậu nhìn thấy rất vui.

Hoàng hậu không thể ngày nào nhàn rỗi như Thục phi được, nếu không rảnh thì sẽ không đến. Thục phi chờ đến tối mà vẫn không thấy nàng đến, bèn trực tiếp tự mình đến điện Nhân Minh.

Nàng chắp thi tập ở sau lưng, lật đến giữa thấy có một chiếc thư thiêm bằng trúc, trên thư thiêm có hương thơm thoang thoảng giống với trên người hoàng hậu. Thục phi cầm thư thiêm trong tay, không khỏi ngây người, nàng ngẩng đầu hỏi: "Hoàng hậu nương nương, cuốn thi tập này ngài đã từng đọc sao?"

*Thư thiêm: Bookmark, thẻ kẹp sách bây giờ

Hoàng hậu đang xem sổ sách do bên dưới dâng lên, nghe vậy thì nhìn về phía tay nàng, rồi lại cúi đầu nhìn sổ sách, mở miệng từ tốn nói: "Khi ta học thơ lúc còn bé đã đọc qua."

Thục phi bèn thầm thở dài trong lòng, câu thơ trúc trắc như vậy, nàng lớn thế này rồi mà vẫn không đọc quen, vậy mà hoàng hậu nương nương khi còn bé đã đọc qua một lượt rồi. Nàng ngẩng đầu, nhìn trên kệ sách xếp hằng hà sa số thư tịch, đó đều là sách mà hoàng hậu nương nương đã đọc qua sao? Cho nên nương nương mới ôn tồn lễ độ như vậy, nói gì cũng đều rất có đạo lý.

Bỗng dưng nàng thấy rất hứng thú với khối lượng sách khổng lồ chưa bao giờ nhìn thấy. Có lẽ khi nàng đọc những thứ này, thì khi nói chuyện với nương nương sẽ không vô tri ngây ngô nữa đâu nhỉ?

Khi nàng đang mất tập trung bỗng hoàng hậu bước đến, rút một tờ giấy trên bàn rồi cuộn lại, gõ nhẹ lên đầu Thục phi một cái.

Thục phi hoàn hồn, ôm đầu ấm ức nói: "Hoàng hậu nương nương, gõ nữa sẽ ngốc hơn đó!"

Hoàng Hậu xụ mặt nhìn nàng.

Thục phi không hề sợ người chút nào, vươn tay kéo ống tay áo hoàng hậu, rầu rĩ nói: "Dù ta thật sự học thuộc quyển thi tập này thì vẫn không biết làm thơ đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!