Chỉ một loại quả thôi cũng khiến nàng nhung nhớ suốt mười mấy năm.
Minh Tô cũng thật giảo hoạt.
Nửa tháng cấm túc rất nhanh đã qua.
Ngày lệnh cấm được gỡ bỏ thì các phi tần hậu cung đến thỉnh an.
Gọi là thỉnh an, nhưng mọi người đều biết các phi tần còn mang theo ý dò xét.
Năm nay hoàng đế đã bốn mươi sáu tuổi, dưới gối có năm vị hoàng tử, cả năm vị hoàng tử này không có ai là con của chính thê. Thế là đại hoàng tử chiếm lấy được đại nghĩa, cũng cao hơn một bậc so với bốn vị hoàng tử còn lại. Tiếc là gia tộc bên ngoại của hoàng trưởng tử hèn mọn, không giúp ích gì được cho hắn, mà tính tình của hắn cũng nhu nhược nên không được hoàng đế coi trọng.
Trừ hoàng trưởng tử ra, còn có tam hoàng tử, tứ hoàng tử, ngũ hoàng tử và cửu hoàng tử.
Cửu hoàng tử còn nhỏ, năm nay chỉ mới hai tuổi, khó có thể tranh chấp cùng bốn vị huynh trưởng. Trong ba vị tam hoàng tử, tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử thì tam hoàng tử do Đức phi sinh ra và ngũ hoàng tử do Hiền phi sinh ra là có tiếng nói nhất, được mọi người kỳ vọng nhất.
Nhưng mặc kệ bọn họ xuất sắc cỡ nào, nếu luận danh phận thì luôn kém hoàng trưởng tử một bậc.
Thế là hậu vị trống suốt năm năm, cuối cùng rơi vào tay ai bắt đầu trở nên quan trọng. Đức phi cùng Hiền phi vì hậu vị mà tranh đấu không dứt, đều muốn làm chủ trung cung, giúp cho con trai mình dùng thân phận con của chính thê để danh chính ngôn thuận lên làm thái tử.
Mấy năm nay, trong cung ngoài cung cũng đều nhìn chằm chằm vào Nhân Minh Điện. Tất cả đều cho rằng nếu hậu vị không thuộc về Đức phi thì cũng là Hiền phi. Nếu bệ hạ xem trọng vị hoàng tử nào thì mẫu phi của vị hoàng tử đó sẽ trở thành hoàng hậu. Lại nói nếu bệ hạ vừa ý vị phi tử nào thì con trai của vị phi tử đó sẽ trở thành chủ Đông cung.
Mẫu tử chung đường, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.
Tranh đấu cũng ngày càng kịch liệt.
Cho đến đầu năm nay, đột nhiên hoàng đế hạ chiếu, sách lập con gái của tiền tế tửu Quốc Tử Giám, Đường Ngọc làm hoàng hậu.
Không phải là Đức phi, cũng không phải là Hiền phi.
Mọi người đều trở tay không kịp, bất ngờ vô cùng, không khỏi mong chờ để nhìn xem hoàng hậu mới này là người như thế nào.
Chẳng ngờ, hoàng hậu vừa vào cung thì lại bị cấm túc.
Các phi tần nhịn không được chê cười, mỉa mải vài câu gia đình bình dân thì không lên được mặt bàn, ngày tân hôn mà lại chọc giận bệ hạ. Nhưng chế giễu thì chế giễu, sự tò mò của mọi người đối với hoàng hậu vẫn không giảm.
Hết nửa tháng, các phi tần liền chiếu theo lệ thường đến vấn an.
Vân Tang lo là hoàng hậu khẩn trương nên khi trang điểm thì nàng đã kể không ít về các vị phi tần cao được yêu thích.
Trịnh Mật nghe qua thì phát hiện những vị phi tần có địa vị cao trong cung vẫn là những người cũ. Nghĩ lại cũng đúng, cấp bậc nơi hậu cung có hạn, Hoàng đế cũng đã bốn mươi sáu tuổi, tại vị ba mươi bảy năm, liên tục sách phong nên chỗ trống cũng đã đầy, mỹ nhân mới vào dù cho có được sủng ái thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn đứng ở thấp trước.
"Hôm nay là toàn cung bái kiến, trận này không nhỏ. Nương nương cứ hết sức bình tĩnh, bọn họ bái kiến hết thì cơ hội nói chuyện cũng không nhiều đâu ạ." Vân Tang nhẹ giọng trấn an.
Trịnh Mật nhận ý tốt của nàng ấy: "Đa tạ cô cô đã chỉ điểm." Đối với những vị nữ quan cao cấp trong cung thì cung nữ phía dưới một tiếng phải gọi một tiếng "Cô cô". Mà cả các công chúa hoàng tử khi còn nhỏ, nếu ở chung thân thiết thì cũng sẽ ngầm gọi một tiếng cô cô.
Vân Tang sợ hãi, vội hành lễ: "Đây là bổn phận của nô tỳ."
Trịnh Mật cười cười, nào có cái gì gọi là thuộc bổn phận đâu chứ, chẳng qua chỉ là có lòng hay không có lòng mà thôi.
Đối tốt với nàng thì nàng đều nhớ rõ.
Bắt đầu bái kiến thì đúng như lời Vân Tang nói, cơ hội để mở miệng không nhiều lắm. Trong ngoài đại điện mênh mông là người, phi tần địa vị cao trang điểm trang trọng khéo léo, ở trong điện có ghế ngồi riêng, những người thấp hơn thì hoa hòe lộng lẫy, đứng ở ngoài điện xin đợi triệu kiến.
Trịnh Mật nhìn đám người ở dưới, Đức phi và Hiền phi tôn quý nhất, thần thái tự nhiên cũng có chút kiêu căng, trong lời nói cũng mang theo sự sắc bén, đối với hoàng hậu cũng chỉ là vờ vĩnh tôn trọng mà thôi.
Đa số mọi người đều tới xem náo nhiệt, đối hoàng hậu tuy không thể nói là kính trọng nhưng có cung quy phía trên nên cũng không dám làm càn.
Hoàng đế tuổi cũng đã cao, phi tần có địa vị cao cũng không còn trẻ, khí thế cũng được nuôi dưỡng theo năm tháng. Trịnh Mật thì đối lập lại, ở tuổi nàng thì chỉ có thể nói là non nớt ngây ngô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!