Chương 23: (Vô Đề)

Y phục ban đầu của Minh Tô quá sang trọng, đứng trong đám đông nhìn rất bắt mắt, vì thế Trịnh Mật đã chọn cho người một bộ vải thô. Ai ngờ, mang bố y bình thường lại càng khiến người nổi bật hơn.

Khuôn mặt Minh Tô rất thanh tú, da thịt tuyết trắng mịn màng, đôi mắt đen như hắc ngọc ôn nhuận sáng ngời. Sau khi mặc bố y vào, đầu tiên là xem dung mạo, người như thế này sẽ khiến cho người khác nghĩ rằng đây là tiểu công tử nhà giàu nghịch ngợm trốn nhà.

Thứ hai là xem khí độ, lại sẽ cảm thấy gia đình bình thường sẽ không thể nuôi được một đứa trẻ có khí độ bậc này. Ngược lại càng khiến người ta nhìn kỹ hơn và để lại ấn tượng.

Vì thế Minh Tô đành phải mang hoa phục như cũ.

Trịnh Mật cũng muốn mặc nam trang, che giấu tung tích, tiếc là dung mạo và hành động của nàng hoàn toàn mang nét nữ nhi đoan trang dịu dàng, dù có mặc y phục của nam giới cũng không giống.

Hai người tỷ đệ tương xứng, khi Minh Tô gọi Trịnh Mật là tỷ tỷ, không hề có khó xử chút nào, ngược lại còn như thể vốn dĩ là vậy.

Trái lại khiến cho Trịnh Mật nhớ tới, rất nhiều năm trước, khi các nàng mới gặp nhau, Minh Tô cũng gọi nàng là tỷ tỷ.

Hai người đi về phương Bắc, muốn xuất quan, xuân phong bất độ Ngọc Môn Quan cũng không phải là một câu nói suông, ra khỏi Ngọc Môn Quan, hoàng ân không với tới, đương nhiên cũng không có cơ sở ngầm của triều đình.

*Câu thơ cuối trong bài Xuất tái – Lương Châu từ của Vương Chi Hoán, có nghĩa là: Gió xuân chẳng đến Ngọc Môn Quan. Ngọc Môn Quan là một quan ải trên Vạn Lý Trường Thành, nghĩa của câu thơ nôm na là ở nơi xa xôi, gió xuân không đến người cũng chẳng hay.

Các nàng tính đi quan ngoại tạm lánh một hai năm, sau đó lại trở về kiếm một lối ra.

Nói đến cùng thì Trịnh Mật sớm hay muộn cũng phải về kinh.

Minh Tô vội vàng đánh xe, nửa tháng trôi qua, trời lạnh hơn rất nhiều, người cũng mặc nhiều hơn.

Nhưng gió lạnh đánh vào mặt vẫn làm gương mặt người ửng hồng, mái tóc bay tứ tung.

Trịnh Mật vẫn không vào trong xe, mà ngồi cùng Minh Tô, vùng này đường đi không tốt, rất là xóc nảy, ngựa cũng không chạy nhanh được, đi đường không khỏi chậm hơn.

"Ngươi đi vào đi, bên ngoài lạnh lắm." Minh Tô cứ cách một lúc là lại khuyên nhủ.

Trịnh Mật lại không nghe lời người, bỗng nhớ tới một chuyện quan trọng, bèn nói: "Thuốc của ngài đã hết rồi, đến toà thành tiếp theo, ngài đi gặp đại phu đi, để đại phu xem thương thế của ngài lành đến đâu rồi."

Minh Tô hồn nhiên không thèm để ý: "Ta sớm không còn đau nữa rồi, không cần tốn thời gian vì chuyện này đâu."

"Xem qua ta mới yên tâm." Trịnh Mật nhàn nhạt nói.

Nghe nàng nói như vậy, khóe môi Minh Tô hơi cong lên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, dịu dàng nói: "Cũng được......"

Trịnh Mật nhìn người một cái, cũng không khỏi cười cười. Nàng càng ngày càng khó thờ ở với Minh Tô, Minh Tô cũng phát hiện được, cũng ngày càng cười nhiều hơn.

Càng đi về phía Bắc thảm thực vật càng mỏng, khi có cuồng phong thổi qua thì chỉ một lúc sau trên người đã bị phủ một lớp cát vàng.

Đặc biệt là lúc xế chiều, có thể thấy được cát bụi lơ lửng trên không, gió bắc rít gào.

Hôm nay khá may, lúc sẩm tối sáng thì hai người thấy một thành trì, nhanh chóng vào thành trước giờ đóng cửa.

Mỗi khi đến một thành trì nào đó, hai người trước tiên sẽ tìm khách điếm để đặt chân, bổ sung lương thực và nước, sau đó lại hỏi dân chúng đường đi, còn có tình hình trong kinh, một tội nô đào tẩu khỏi giáo phường, trong kinh tất sẽ nổi lên sóng gió. Hơn nữa Minh Tô cũng muốn biết tin tức của mẫu thân mình.

Nhưng các nàng một đường đi thẳng, không biết là do tránh các thành lớn, hay là do tin tức không lưu thông bằng tốc độ của hai người, nên không hề nghe nói có động tĩnh gì. Cả hành trình rất là bình yên.

Vào thành, đầu tiên là phải tìm khách điếm, sau khi xếp hành lý vào phòng xong thì hai người sẽ ra ngoài. Minh Tô trước khi ra ngoài đã nghe ngóng từ trong miệng những người lữ hành buôn bán, biết được thành này là tòa thành lớn nhất trước khi xuất quan, thương nhân trước khi xuất quan sẽ đến đây nghỉ ngơi chỉnh đốn, cho nên thành này rất là phồn hoa.

Trịnh Mật hỏi chủ quán xem thử nhà nào có y thuật tốt nhất, rồi dẫn Minh Tô tới đó.

Người ngồi trong y quán là một đại phu đã lớn tuổi, mặc bố y màu xanh trúc, mang khăn vấn đầu, chòm râu bạc phơ, lúc bắt mạch thỉnh thoảng còn vuốt râu.

"Vết thương của ngươi, đúng là dưỡng thương chẳng đâu vào đâu." Lão đại phu bắt mạch xong, bình tĩnh đưa ra kết luận, "Ít nhất cũng phải uống thuốc suốt một năm, cẩn thận giữ ấm thì mới có thể cứu được vài phần."

Thần sắc Trịnh Mật căng thẳng, vội hỏi: "Đã thành bệnh căn rồi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!