Chương 37: Trình gia dự định

- Trình huynh!

Lăng Đông Hành lập tức nở nụ cười, hướng về đối thủ chắp tay cười nói.

- Đến đến đến, ngươi là chủ khách hôm nay, còn lo lắng ngươi sẽ không đến!

Trình Văn Côn lôi kéo tay của Lăng Đông Hành, dáng dấp rất nhiệt tình.

- Trình lão huynh ngươi mời yến, ta có thể không nể mặt mũi sao?

Lăng Đông Hành cười to.

Hai người ngươi một lời ta một câu, thật giống như bạn cũ lâu năm, người không biết nội tình, tuyệt sẽ không nghĩ tới bọn họ là một đôi oan gia đối đầu, nhà nào cũng hận không thể diệt đối phương.

Lăng Hàn nhún vai một cái, hắn ghét nhất là loại dối trá khách sáo này, may mắn, đời trước hắn là thiên tài đan đạo, chỉ có người khác nịnh nọt hắn, căn bản không cần hắn đi lấy lòng ai.

Trình Văn Côn căn bản không nhìn Lăng Hàn nhiều, phảng phất không biết đây là người đả thương hai đứa con trai của hắn, cũng là người khiến hai nhà kinh tế chiến.

- Hàn Nhi, ngươi không cần đi xa.

Lăng Đông Hành dặn dò.

- Vâng, phụ thân!

Lăng Hàn đáp ứng một tiếng, cùng Lưu Vũ Đồng theo ở phía sau.

Dưới sự dẫn dắt của Trình Văn Côn, bọn họ đi tới đại sảnh, bên trong bày chừng trăm bàn yến hội, lúc này đã có không ít người an vị. Bởi vì trên mỗi bàn đều viết tên người, nên sẽ không xuất hiện sự tình ngồi sai.

Người bố trí rất cẩn thận, cân nhắc đến vấn đề có thể mang theo người thân, bởi vậy tuy mỗi một bàn đều có mười ghế, nhưng bình thường chỉ viết năm tên.

Sau khi Lăng Hàn và Lưu Vũ Đồng tìm tới vị trí, liền ngồi xuống.

- Hàn thiếu!

Bàn này đã có ba người ngồi trước, đều dồn dập nói với Lăng Hàn, trên mặt có vẻ cung kính.

Bọn họ đều là người trẻ tuổi, cũng là học sinh của Thương Vân Học Viện, trước đây không lâu mắt thấy Lăng Hàn đại phát thần uy, đánh bại huynh đệ Trình Hưởng, càng nghe nói tu vi của hắn là Luyện Thể tầng bảy, tự nhiên không dám xem thường.

Mười sáu tuổi Luyện Thể tầng bảy, này đặt ở Thương Vân Trấn đã có thể xưng thiên tài.

Lăng Hàn cười cười đáp lại, người ta nể tình, hắn tự nhiên không thể lạnh lùng.

Một lúc sau, Lăng Mộ Vân cũng tới bàn này, chỉ là hắn giống như không nhìn thấy Lăng Hàn, gương mặt nhíu chặt chẽ. Lại một lát nữa, Trình Hưởng đi tới, cũng ngồi ở bàn này.

- Lăng Hàn, khí sắc không tệ a!

Trình Hưởng nhìn Lăng Hàn, cười lạnh nói.

Lăng Hàn liếc mắt nhìn hắn nói:

- Khà khà, vết thương trên mặt rất nhanh lành nha.

Sắc mặt Trình Hưởng đỏ chót, thua Lăng Hàn ở trước mặt mọi người là nhục nhã của hắn, thậm chí còn bị ép xin tha, mỗi khi nhớ lại đều làm cho hắn muốn tự sát. Có điều, qua ngày hôm nay, hắn sẽ triệt để xóa đi sỉ nhục này.

- Ngươi cũng chỉ có thể đắc ý một hồi mà thôi!

Hắn cười lạnh nói.

- Chờ chút nữa, ngươi sẽ quỳ gối ở trước mặt ta, cầu ta tha thứ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!