Chương 46: Ân Oán Giang Hồ Dùng Cách Thức Của Giang Hồ Giải Quyết

Mạc Đông Cường bị doạ sợ mất hồn, anh ta không hề nghĩ tới sức mạnh của Diệp Vô Phong lại kinh khủng như vậy.

Ban đầu chính bản thân đã không thể lên chiến rồi, huống chi còn què một chân, nhìn thấy tình hình này, anh ta bị doạ cho phát choáng, ngã ngồi lên mặt đất.

Diệp Vô Phong cũng lười để ý tới anh ta, tới trước mặt Tả Đại Phú, nói: "Nào cậu, tôi đưa cậu về nhà!"

"Mấy người bọn mày không ai thoát khỏi đây được đâu! Mày biết tao là ai không? Tao với mày không đội trời chung." Mạc Đông Cường ở dưới đất gào um sùm lên.

"Hay lắm thằng oắt, mày ngon, đến tao mày cũng dám đánh, có giỏi mày phun cái tên mày ra tao nghe?"

Diệp Vô Phong vốn không có ý muốn đánh anh ta thêm cái nào nữa đâu, nhưng cái tên nhóc con này cứ không chịu buông tha cho anh, cứ ôm khư khư chân của anh không chịu để anh đi, thế là trong lúc nóng máu, Diệp Vô Phong nhẹ nhàng giẫm lên một chân còn lại không bị thương của anh ta.

Ai mà dè, răng rắc một tiếng, chân còn lại cũng bị gãy nốt.

Này vừa hay, què cả hai chân luôn.

Diệp Vô Phong mắng: "Cái đồ hư hỏng này, cái thân này của mày đã gãy xương một lần rồi, xin lỗi nha, tao lại vô tình giẫm lên mày lần nữa.

Mà xương của mày mềm quá nha, không khác mẹ gì bã đậu luôn.

Thêm nữa, tao nói cho này biết luôn, tên tao là Diệp Vô Phong! Có bản lĩnh thì tới tìm tao mà báo thù."

Vốn dĩ nói ra tên mình là bởi vì Diệp Vô Phong sợ sau này tên nhóc này sẽ báo thù Tả Đại Phú.

Mạc Đông Cường kêu đau í ới như heo bị mổ, Diệp Vô Phong đang định đưa hai người Tả Đại Phú và Từ Nghệ Chi rời đi.

Đúng lúc này, bố của Mạc Đông Cường – Mạc Nhị Gia về tới nhà.

Vừa hay tóm gọn được Diệp Vô Phong đang đứng trong sân nhà.

Mạc Nhị Gia là thư ký của chi bộ Đảng của làng Đông Ngư, hôm nay, có một người bạn từ Nhật Bản tới chơi.

Bữa trưa, ông ta cùng người bạn đó ra ngoài ăn cơm.

Không ngờ rằng, mới ra ngoài có một chút, trong nhà đã xảy ra chuyện lớn thế này.

Hai chân của thằng quý tử nhà mình xem ra đứng không nổi nữa rồi, đau đớn vật vã nằm lăn trên đất.

"Đông Cường, xảy ra chuyện gì vậy?" Mạc Đông Cường dù có vô dụng thế nào đi nữa, nhưng dù gì cũng là con của mình mà.

Đứa nào lại to gan, lại dám tới tận nhà mình hoành hành?

Mạc Đông Cường nhìn thấy bố mình, Dù sao thì cũng là nhìn thấy người thân, nước mắt nước mũi tèm lem khóc lóc kể lể với bố mình về những chuyện vừa xảy ra

"Bố, bố phải lấy lại công bằng cho con.

Chân cẳng con coi như đi tong rồi."

Mạc Đông Cường kể lại chuyện bản thân đi xem mắt bị từ chối, rồi chuyện Diệp Vô Phong xông vào tận nhà làm loạn cho ông ta nghe.

Mạc Nhị Gia nghe xong, nổi giận đùng đùng quát: "Cái thứ khốn nạn, ăn phải gan hùm mật gấu hả? Dám đến tận nhà ông đánh con ông?"

Mạc Nhị Gia khảm vàng cả hàm răng, cả miệng đều toàn ánh sáng vàng lấp lánh.

Mạc Nhị Gia bước tới, đứng trước mặt Diệp Vô Phong tức giận hỏi lại lần nữa: "Là mày đánh con ông?"

Diệp Vô Phong gật đầu: "Thằng con hư đốn này của ông, đánh người không nhẹ đâu.

Ngoài ra, còn dám tự ý bắt cóc con tin, mất dạy quả thể, thế nên tôi mới thay ông dạy bảo lại nó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!