LY THỨ 34
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Ra khỏi khu vui chơi, Cảnh Thắng xách theo một túi đầy gấu bông, cũng vì vậy mà khiến người ta chú ý.
Vu Tri Nhạc không thích chỗ quá đông người, nhất là khi bị một đám người nhìn chằm chằm. Nhưng Cảnh Thắng không giống như vậy, anh dường như rất hưởng thụ ánh mắt tìm tòi của người khác.
Vu Tri Nhạc muốn nhanh chóng rời đi, Cảnh Thắng lại chậm rãi thong thả, giống như đang đi dạo vậy. Hai người ngược dòng người mà đi ra, người trên đường chú ý đến họ càng nhiều.
Vu Tri Nhạc quay đầu thúc giục anh: "Nhanh lên."
Cảnh Thắng liếc nhìn túi gấu bông chật ních: "Không nhanh nổi."
Vu Tri Nhạc đưa tay ra: "Em cầm."
Cảnh Thắng lập tức đem túi thu về: "Không cần." Sau đó đưa bên tay trống không của mình ra: "Muốn em cầm cái này hơn, nặng hơn túi gấu đấy, 73kg."
Vu Tri Nhạc dừng chân, hiểu ngầm ý rồi bật cười. Không biết làm sao hơn, cô vẫn nắm lấy tay người đàn ông.
Cảnh Thắng nhất thời như uống thuốc kích thích, tinh lực dư thừa: "Sống rồi!"
Vu Tri Nhạc thấp giọng: "Không lẽ lúc nãy đã chết?"
"Không chết, mà là sống không được chết cũng không xong." Cảnh Thắng thở dài: "Giống như trúng độc."
"Anh trúng độc rồi?" Vu Tri Nhạc hỏi.
"Trúng rồi, sao lại chưa?" Cảnh Thắng nâng tay hai người đang nắm lên, đặt mu bàn tay trắng nõn của người phụ nữ ở chóp mũi rồi hít một hơi, còn cố ý nhắm mắt, gật đầu khẳng định: "Chính là loại độc này, một lần gặp phải cả đời không xong. Độc này có tên khoa học là: Vu Tri Nhạc."
Vu Tri Nhạc bật cười, cứng rắn kéo tay hai người xuống: "Anh có bệnh?"
"Đúng vậy, anh có bệnh. Chính là bệnh thần kinh." Cảnh Thắng nhanh nhẹn trả lời, đảo mắt nhìn về phía cô, nụ cười sạch sẽ mà thuần túy.
Hai người đã nắm tay, nhưng tay anh vẫn dùng thêm chút lực xiết chặt, như đặt ra ước định: "Vì vậy... Người giám hộ, em nhất định phải trông coi anh cho kĩ."
___
Để đống gấu bông vào cốp xe xong, Vu Tri Nhạc đang định mở cửa ghế lái, Cảnh Thắng lại vẫy tay gọi cô.
Vu Tri Nhạc quay đầu: "Sao?"
Cảnh Thắng mở cửa ghế sau: "Ra phía sau đi, ngồi một chút." Nói xong cũng khom lưng ngồi vào trong.
Vu Tri Nhạc mở cửa còn lại, ngồi xuống cạnh anh, rồi hỏi: "Làm gì?"
Cảnh Thắng liếc cô một cái, nụ cười vẫn treo bên môi như ánh nắng rực rỡ, dường như không lúc nào anh không cười: "Đừng đi vội, ngồi đây đã."
Vu Tri Nhạc nhìn thẳng phía trước, không nói gì.
Buồng xe đóng chặt, không cần mở điều hòa không khí cũng tự ấm áp.
Cảnh Thắng đột nhiên ngồi gần lại, không ngần ngại thân mật: "Lần đầu tiên gặp nhau chắc là đi xe này. Có phải em đánh ngất anh ở đây không?"
Vu Tri Nhạc lùi về phía sau một chút, mặt không biểu cảm, thản nhiên thừa nhận: "Ừ."
Người đàn ông cho chân lên, quỳ trên ghế da. Một tay anh chống bên cạnh cô, một tay xoa xoa cổ: "Đánh vào đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!