Chương 10: Có phải rất đẹp trai không?

LY THỨ 10

Tác giả: Thất Bảo Tô

Biên tập: TBB

Thứ Hai, Vu Tri Nhạc dậy thật sớm rồi trở về phường Trần.

Khi cô về tới nhà, mặt trời đã lên cao, các gia đình cũng mở rộng cửa sổ, đón chào ngày mới. Từ đây có thể ngửi thấy mùi hương của sữa bay thoang thoảng. Hàng quán ven đường cũng đã mở bán, xe ba bánh chở hoa quả, rau củ đầy ắp. Thỉnh thoảng những chiếc xe đẩy đi qua Vu Tri Nhạc sẽ phát ra âm thanh kẹt kẹt. Một ngày mới bắt đầu như vậy đấy.

Vu Tri Nhạc dựng xe máy ở cửa nhà bên, bỏ mũ bảo hiểm xuống, đuôi tóc cô thấm mồ hôi nên hơi ướt.

Vu Tri Nhạc đi lên bậc tam cấp, vừa định lấy chìa khóa ra, đột nhiên nghĩ đến điều gì lại liếc mắt chậu cây phía dưới. Tất cả cây cỏ vẫn như cũ, giống như hôm Cảnh Thắng chụp ảnh gửi cho cô xem. Chỉ có điều, bông hoa đầu tiên giữa khóm cây đã nở, mang màu vàng rực rỡ.

Mỉm cười một cái, Vu Tri Nhạc mở cửa vào nhà. Có vẻ như đã có người tới đây, trên bàn có ấm nước quên không đậy nắp lại, để một lúc lâu nên nước đã lạnh như băng. Bên cạnh còn có cốc mì ăn liền, chỉ còn chừa lại nước mì. Túi nilon đựng đồ bị vứt xuống đất, chỉ có mùi mì vẫn còn thoang thoảng, chứng minh có người từng ở đây.

Đoán được ai đã quay lại, Vu Tri Nhạc mở cửa số thông gió rồi đi lên gác. Cô bước tới phòng ngủ có dán hình nữ minh tinh. Sau đó, cô mở cửa đi thẳng vào, đá một cái lên chiếc giường.

Trên giường có một thiếu niên cao gầy, chăn đệm xốc xếch. Cậu đắp chăn chùm lên tận đầu, chỉ để lộ bắp chân thon dài ra bên ngoài.

Vu Tri Nhạc nhìn quanh phòng một vòng, túi hành lý cùng ba lô để ở chân giường. Ba lô chỉ mở ra một nửa, quần áo để ở trên nom chừng muốn đổ ra ngoài. Vu Tri Nhạc hít một hơi, đi đến bên bàn đọc sách rồi đưa tay kéo rèm cửa ra.

Ánh sáng chiếu vào khiến người trên giường động đậy một chút, cậu hừ một tiếng: "Ai vậy..."

Vu Tri Nhạc quay lại bên mép giường, vén một góc chăn lên. Khí lạnh ập tới, thiếu niên mơ mơ màng màng mở mắt ra, liếc người phụ nữ đứng ở đầu giường, chán ghét gắt một tiếng, lại kéo chăn qua đỉnh đầu lần nữa.

"Vu Tri An." Vu Tri Nhạc gọi.

Vu Tri An: "Cái gì..."

Vu Tri Nhạc: "Dậy đi."

"Bây giờ mới là mấy giờ?" Thiếu niên oán giận.

Vu Tri Nhạc: "Xuống dưới dọn đống đồ ăn em bày ra rồi ngủ tiếp."

"Ra ngoài ra ngoài... Chị ra ngoài đi." Trong chăn truyền ra tiếng rền dĩ: "Phiền quá đi mất!"

"Dậy đi." Vu Tri Nhạc không báo trước đã giật chăn của cậu ra.

Vu Tri An bật dậy, nổi giận quát: "Vu Tri Nhạc!"

"Ừ." Người phụ nữ nhìn cậu, trả lời nhàn nhạt.

"Bố mẹ không ở nhà, chị thích khó dễ với em đúng không? Chị ném mấy thứ kia đi thì quăng mất tay luôn hay sao?" Vu Tri Nhạc liếc mắt.

Thiếu niên lại định nằm xuống, Vu Tri Nhạc hướng về phía ót của cậu bắt dậy: "Không quăng mất tay, còn có thể ném em đi như rác luôn."

Vu Tri An xoa đầu: "Đau mà lại!"

"Biết đau thì dậy ngay, dọn dẹp đồ của em lại. Nếu không thì đừng ở nhà."

"Biết rồi." Vu Tri An đứng lên: "Em muốn thay quần áo! Chị ra ngoài đi!"

___

Nửa tiếng sau, Vu Tri An ngồi bên cạnh bàn nhấm nhám cháo trắng, mắt cũng không dám ngước lên. Bởi chị cậu đang ngồi đối diện, người đàn bà hung dữ đó...

"Sao chị lại về đây?" Vu Tri An dùng đũa đảo trong bát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!