Chương 26: Số Mệnh (thượng)

Ngoại truyện 3

Số mệnh (Thượng)

Edit: Yunchan

***

Có vài người đã định trước sẽ gặp phải nhau trong số mệnh, có vài việc đã định trước sẽ diễn ra.

Lần đầu gặp hắn là khi tôi mới vào nội môn Cửu Huyền chưa bao lâu, còn là một cô bé buộc tóc quả đào, theo sư phụ Nguyên Nhất chân nhân du sơn ngoạn thủy, dọc đường lại vô tình đụng phải hắn.

Khi ấy hai môn tiên ma đang ở tình thế như nước với lửa, nếu đụng phải thì lý nào lại mắt điếc tai ngơ, ai đi đường nấy. Nhưng điều làm tôi bất ngờ là, người ra tay trước lại là sư phụ tôi.

Thật ra đây cũng không phải là chuyện khó đoán lắm, lúc đó sư phụ đã có hơn mười năm danh tiếng, chưa gặp qua địch thủ nào. Có lẽ vì lòng đắc ý tự mãn, nhiệt huyết sôi trào, thế nên khi trông thấy người mà tiên môn nhắc tới phải biến sắc thì dĩ nhiên lòng hiếu chiến sẽ trỗi dậy, muốn hắn bỏ mạng ngay dưới kiếm mình.

Tiếc thay đạo cao một thước, ma cao mười trượng, một đòn hiểm gom hết tu vi cả đời của sư phụ lại bị hắn tránh được dễ như bỡn, may là sư phụ biết nhìn thời cơ, một đòn không trúng bèn kéo tôi bay đi thật xa, trong khoảnh khắc tôi liếc mắt nhìn lại, hoảng sợ trông thấy hắn đã lắp tên vào cung, kéo căng dây.

Mũi tên bén ngót ánh lên ngọn lửa màu u lam huyền ảo, lắp vào dây cung đã kéo căng hết mức, mà mũi tên đó lại chĩa thẳng vào hậu tâm tôi...

Vào thời khắc sinh tử ngàn cân treo sợi tóc đó, tôi không biết tại sao mình lại không la hét thất thanh, chỉ biết mình sợ đến mức nhắm chặt mắt lại run lên bần bật, nhưng trong đầu vẫn còn sót lại hình ảnh cuối cùng trước khi nhắm mắt đó.

Hắn đứng chơi vơi giữa tầng trời với tư thế ngạo nghễ, y phục màu đen tuyền đón gió tung bay, trên mặt đeo chiếc mặt nạ hắc kim tà ác dữ tợn, chỉ lộ ra một đôi mắt kiệt ngạo sâu thẳm, đáy mắt trào dâng sát ý đặc quánh, toàn thân bốc lên ma khí ngùn ngụt ngưng đọng như thực chất, tựa như một pho tượng ác thần xé toạc kết giới, giẫm nát khoảng không để bước tới đây, mang theo hơi thở chết chóc khiến người ta nghẹt thở.

Ma chủ Mặc Ly, danh bất hư truyền, quả nhiên là ma tu tuyệt thế chỉ vung tay là có thể làm rúng động cả tiên môn!

May mắn sao mục tiêu của hắn không phải tôi, thế nên mùi vị tử vong không tới như tôi dự đoán.

Còn sư phụ tôi ư, người dầu gì cũng là nhân vật nổi danh Cửu Huyền, thậm chí là cả tiên môn, tuy không đánh lại hắn, nhưng sống sót tháo chạy vẫn có thể. Quá trình bên trong gian nan nguy hiểm cỡ nào tôi không rõ lắm, tôi chỉ thấy hàng loạt mũi tên liên tiếp đánh vỡ hai món pháp khí phòng ngự của sư phụ thì đã chết khiếp bất tỉnh nhân sự rồi, khi tỉnh lại thì thấy mình đã về tới Cửu Huyền, còn sư phụ thì bị thương rất nặng, tổn hao khá nhiều nguyên khí, sắc mặt tối tăm như tro tàn, quả thật rất đáng sợ.

Từ đó về sau, Mặc Ly đã bị sư phụ tôi liệt vào hàng kẻ địch trọn đời, mà tôi, đã coi hắn là cơn ác mộng đáng sợ nhất.

Khi đêm xuống tôi thường mất ngủ, không tài nào chợp mắt nổi, vì chỉ cần nhắm mắt lại thì cảnh tượng hắn đứng chơi vơi giữa không trung với sát khí tỏa ngập trời sẽ hiện lên trong óc, dù tôi cố ngủ thì cũng sẽ choàng tỉnh giấc trong cơn thở dốc hoảng sợ và mồ hôi đầm đìa.

Khi đó tôi hoàn toàn không ngờ được, sau này mình sẽ thích hắn.

Chẳng biết là do thiên phú hay do ban đêm ngủ ít đi tu luyện chăm chỉ, mà chỉ năm năm sau, tu vi của tôi đã đuổi kịp thậm chí là vượt qua Tống Việt sư huynh, có thể xuống núi Tụ Linh.

Tống Việt sư huynh dường như không hài lòng lắm với chuyện này. Khi trông thấy tôi, nụ cười thường trực trên môi đã không còn nữa, lúc nào cũng chỉ có hừ lạnh, hếch mặt, đi sượt qua tôi mà mắt chẳng buồn ngó nghiêng. Trái lại sư phụ thì vui lắm, khen ngợi tôi không ngớt lời, bảo tôi mới cập kê chưa bao lâu đã tu tới cảnh giới này, tiền đồ mai sau sẽ không thể đo lường, hơn nữa còn truyền thụ kiếm quyết Cửu Huyền trước khi tôi hạ sơn, tặng thêm một thanh phi kiếm thượng phẩm, đích thân khắc lên chuôi kiếm hai chữ "Phương Hoa".

Sau khi hạ sơn, dựa theo lời sư phụ chỉ dẫn tôi đã tìm được một nơi có linh mạch thích hợp để tụ linh một cách hết sức nhẹ nhàng. Mất hơn một tháng tôi đã đại công cáo thành. Chuyện vui hơn nữa là, nghĩ tới mình xa nhà đã gần mười năm, lòng nhớ nhà khắc khoải khôn khuây, khéo sao nơi Tụ Linh cách thôn Phượng Tuyền không xa, nên tôi định bụng về thăm nhà một chuyến trước khi về núi.

Tính thì rất hay, có điều cuối cùng tôi vẫn không thể về nhà được, vì trên đường tình cờ gặp phải một người bị trọng thương hôn mê.

Người nọ áo quần tả tơi, toàn thân đẫm máu nằm trơ trọi trong rừng hoang, lẽ ra tôi không muốn lo chuyện bao đồng đâu, nhưng nhìn gương mặt tái nhợt yếu ớt vì mất máu của hắn thì tôi vẫn mềm lòng.

Sư phụ dạy rất phải, quá lương thiện chính là điểm yếu của tôi, có ngày tôi sẽ phải vấp ngã vì nó. Về sau tôi thường ngẫm lại, nếu như hôm ấy tôi không nhẹ dạ cứu người mà nhẫn tâm đâm chết cái người bị trọng thương đó, có khi nào mọi chuyện sẽ khác đi chăng.

Phải! Người bị trọng thương bất tỉnh đó chính là người khiến tôi khiếp sợ bao nhiêu năm qua, Ma chủ Mặc Ly. Chỉ dựa vào thân phận của hắn đã đủ khiến người người muốn giết, chẳng qua khi đó trong mắt tôi chỉ có máu tươi đầm đìa, không để ý tới cách ăn mặc của hắn, chưa kể mặt nạ của hắn đã mất, về cơ bản tôi không ngờ được Ma chủ hung tàn độc ác trong ấn tượng của mình lại có một gương mặt nho nhã mi thanh mục tú thế này.

Sau đó tôi đã biết hắn là ai, ngay khoảnh khắc hắn tỉnh dậy mở mắt ra, nhìn thấy cặp mắt tràn ngập sát ý của hắn, gương mặt tuấn tú cũng bị ma khí che mờ, khi đó tôi đã biết. Tiếc là đã muộn, muốn chạy trốn đã không còn kịp nữa rồi, thế là tôi bị hắn bắt về Ma môn.

Đây coi như là tự làm tự chịu vậy!

Sau khi thích hắn, quyết định ở bên cạnh hắn thì tôi đương nhiên không còn hối hận về chuyện này nữa. Nhưng bấy giờ tôi chẳng có tý thiện cảm nào với hắn cả, nên hối hận tới đứt từng đoạn ruột, còn sợ, sợ tới mức muốn chết cho nhanh gọn, còn tốt hơn là phải chịu đựng sự hành hạ vượt ngoài sức tưởng tượng của mình. Thế nên tôi thóa mạ hắn lấy oán trả ơn, dùng lời lẽ cay độc nhất để chọc tức hắn, để hắn tung một chưởng đánh gục tôi cho xong.

Ai ngờ đâu hắn lại coi như không nghe không thấy, về Ma môn rồi thì tiện tay ném bịch một cái, bỏ mặc tôi.

Hắn không để ý tới tôi, người khác cũng không đoán được suy nghĩ của hắn nên không dám xử trí tôi. Bởi vậy sự tồn tại của tôi trở thành thứ gì đó rất đặc biệt trong Ma môn, muốn đi đâu cũng được, nhưng sau lưng nhất định sẽ có người lẽo đẽo bám theo trông chừng, chạy trốn thì sẽ bị xách về. Muốn khóc, muốn chửi, muốn la hét om sòm, ném đồ ném đạc, gây rối vô cớ đều được cả, người khác đều thờ ơ lạnh nhạt, chẳng có tý phản ứng nào, khiến tôi cảm thấy mất mặt sâu sắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!