Chương 21: Kết Tóc Và Quân Tri

Edit: Yunchan

***

Áng mây bồng bềnh ngao du giữa tầng không, ánh trăng e thẹn núp nửa mặt hoa sau tầng mây bạc, khiến hào quang soi sáng trời đất cũng tối đi đôi chút.

Trên ghềnh đá ven hồ, hai bóng hình đang dính chặt vào nhau, hòa vào trong gió đêm se lạnh hương tình nồng cháy.

Hàn Ngâm cảm giác khi thì như lạc vào mây xanh, được cơn gió đưa đi khắp trời cao bát ngát, khi thì như chìm sâu vào biển cả mênh mông, nhấp nhô lên xuống theo cơn sóng biển, kéo dài mãi không ngừng nghỉ. Những cảm giác đó đan vào nhau tạo thành vui sướng, trong cơn vui sướng còn thêm vào chút đau đớn, mơ hồ như cõi mộng, cũng chân thật rõ ràng ngay trước mắt.

"Sống, là để cảm thụ quá trình sống, gặp được những thứ tốt đẹp, như gió mưa trong trời đất, bầu trời quang đãng cùng vầng dương rực rỡ. Tu tiên, chính vì để có thể hưởng thụ những thứ ấy lâu dài, và trí nhớ của ngươi, dù tốt hoặc tệ, nhưng khi hồi tưởng lại ký ức sẽ khiến ngươi vui mừng hoặc rơi lệ, cảm thấy đời này đã sống không uổng phí, đó chính là thất tình lục dục."

Từng câu từng chữ vẫn còn văng vẳng bên tai, mà người đã giảng cho cô điều ấy, khiến cho cô ngưỡng vọng, giờ khắc này đã sống bên cô, cùng nhau trải qua thất tình lục dục, ghi khắc cuộc đời của nhau.

Hàn Ngâm trằn trọc ưỡn người nghênh đón, quấn lấy hông Mộ Thập Tam chặt hơn nữa. Trong tiếng thở dốc và rên khẽ, cô nghe thấy nhịp tim hắn đập thúc bách nhưng vững vàng, cũng cảm thấy năng lượng bộc phát mạnh mẽ trong cơn thể hắn, cùng nhiệt độ cơ thể và hơi thở của hắn...

Lấp đầy trong lòng toàn là hắn.

"Hàn Ngâm..." Giọng khàn đặc gọi tên cô, Mộ Thập Tam cúi mặt xuống, hơi vận sức hôn cắn cổ cô, giấu đi đôi mắt đã trầm sâu tới tận cùng, tốc độ và sức mạnh của hắn cũng nhanh lên không ngừng, dùng một loại nhiệt tình và phóng túng điên cuồng, kéo cô vẫy vùng cùng hắn trong ngọn lửa ngập trời, ngang tàn thiêu đốt.

Giờ phút này, hai người đã tình mê ý loạn, vòng tay ôm lấy nhau ngày một chặt hơn, tư thế quấn quýt cũng ngày một đường hoàng tùy tiện, tiếng thở dốc, nỉ non và rên rỉ cũng không nén được quẩn quanh giữa trời đất.

Khoái lạc dâng trào, liều chết triền miên.

Trong khoảnh khắc tình nồng ý mật, chẳng biết thời gian ngắn dài.

Sau đó trời đất rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, mây tan sương tán, đưa ánh trăng về lại với mặt đất.

Dưới ánh trăng thanh sạch, Hàn Ngâm duỗi cơ thể đã căng cứng, như đóa hoa ngậm nụ đang chậm rãi nở rộ trong đêm.

Suy nghĩ của cô như đang chìm nổi trong cơn mê, dáng điệu lười biếng mà xinh đẹp, trong đôi mắt cũng đong đầy sóng nước làm hồn người rung động, dụ dỗ Mộ Thập Tam bất giác cúi mặt xuống, nhẹ nhàng ngậm vào môi cô.

Hai người không nói gì nữa, chỉ ôm nhau trong im lặng, lắng nghe nhịp tim của nhau.

Cơn sóng tình cuồng nhiệt đã rút xuống, nhường chỗ cho tình cảm dịu dàng sâu đậm.

Trong lúc mắt mờ xương mềm, Hàn Ngâm vô thức nhón một lọn tóc đen của Mộ Thập Tam, quấn lên đầu ngón tay xoắn xoắn, cô cũng quấn cả tóc của mình vào đó, thắt chặt vào nhau không thể nào tháo rời, cũng không muốn tháo rời.

Đây gọi là kết tóc và quân tri, cùng nhau sống hết quãng đời còn lại.

Mộ Thập Tam nhìn cô cười lười biếng như ngầm hiểu, nắm lấy tay cô, lòng bàn tay áp vào nhau, mười ngón tay đan chặt.

Đây là...

Bên môi Hàn Ngâm cong lên nụ cười nhạt mãn nguyện, hơi cuộn người lại, an lòng ngủ thiếp đi trong ngực hắn.

Khi tỉnh lại, âm thanh đầu tiên lọt vào tai cô là tiếng chim hót líu lo như xa như gần, thỉnh thoảng còn lẫn vào tiếng nước chảy nhỏ nhẹ róc rách. Cô mở choàng mắt ra, thấy ánh trăng phía chân trời đã nhạt, tia nắng ban mai đang tới.

Đảo mắt nhìn sang, phát hiện Mộ Thập Tam đã không còn bên cạnh, cô bèn chống người ngồi dậy, lê theo đôi chân trần, ôm y phục che hờ trên người đi tìm hắn. Tìm một lát, ở trong hồ nước cách đó không xa, cô nhìn thấy bóng dáng hắn ẩn hiện thấp thoáng dưới màn sương mù.

Hàn Ngâm dụi mắt bước tới, ngáp một cái nói: "Chàng dậy sớm thật."

Mộ Thập Tam xoay người lại, trong màn sương mù lượn lờ, hắn nhìn thấy dáng vẻ vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ của cô, y phục ôm trong ngực quả là lộn xộn xốc xếch, hoàn toàn không che được bờ vai trắng ngần và đôi chân thon thả của cô, ánh mắt chứa ý cười của hắn bất giác trở nên thâm trầm, ngoắc ngón tay với cô: "Lại đây."

"Nước có lạnh lắm không?" Sau khi tu tiên cô không còn sợ lạnh mấy nữa, nhưng trong tiềm thức Hàn Ngâm vẫn cảm thấy hồ nước vào buổi sáng trời thu chắc là lạnh buốt tới thấu xương. Vì vậy cô chỉ dợm tới vài bước, thò tay thử nhiệt độ của nước, tới khi nhận thấy nó vẫn ấm áp hiền hòa như tối qua, cô bèn dạt dào hăng hái lội thẳng xuống nước.

Có điều, hạ thủy rồi, y phục trong lòng phải làm sao giờ!

Đến đây Hàn Ngâm mới thoát ra khỏi cơn say và ngái ngủ, đứng ngây ra tại chỗ, hồi tưởng lại cảnh phóng túng trầm mê tối qua, mặt cô chợt nóng rần lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!