Chương 19: Đêm Tiêu Hồn

Edit: Yunchan

***

Hương mân côi thơm lừng lẫn vào hương hoa quế ngọt thanh, khêu chọc khiến hồn người run rẩy.

Trong hơi thở dốc, môi lưỡi triền miên.

Mộ Thập Tam đã hôn rất sâu bằng một loại sức mạnh không cho phép kháng cự. Chờ đến khi áp lên cánh môi mềm mại ngát hương của Hàn Ngâm, những loại rượu uống vào trước đó càng giống như bị lửa nung, bùng cháy mãnh liệt bừa bãi. Nhớ nhung đau khổ và tình nồng bị dồn nén suốt ba năm cũng phút chốc bùng phát đến đáng sợ, khiến nụ hôn của hắn càng sâu hơn, dữ dội hơn, như một ngọn lửa nóng bỏng điên cuồng.

Hàn Ngâm bị hắn hôn tới nỗi khó thở, trong khó thở lại mang theo khoái ý. Mượn cơn say chếnh choáng, cô kiễng mũi chân lên theo bản năng, bàn tay chống lên ngực hắn cũng vòng qua gáy cổ, ngón tay mảnh dẻ luồn vào trong tóc hắn.

Cứ thế, thân thể hai người quấn chặt vào nhau không một khe hở.

Mộ Thập Tam thật lòng không biết nên dùng từ hạnh phúc hay thống khổ để hình dung cảm giác của bản thân vào thời khắc này. Vì sau khi rơi xuống nước y phục của cả hai đều ướt đẫm, nước thấm vào khiến chúng trở nên vô cùng mỏng manh, như một tấm lụa mỏng phủ lên cơ thể, hoàn toàn không thể ngăn được nhiệt độ đang dần nóng lên của cả hai. Nhất là khi tình dâng lên nồng cháy, hô hấp Hàn Ngâm càng gấp gáp hơn, mỗi đợt hít thở cũng kéo theo ngọn lửa đang đốt cháy toàn thân hắn bốc lên dữ dội, dục vọng bắt đầu ngoi đầu dậy.

Nụ hôn bất tri bất giác đã du ngoạn khắp nơi, mềm nhẹ vụn vặt rơi lên vầng trán trơn láng đầy đặn, rơi lên mi mắt khép hờ, rơi lên gò má ửng đỏ như son, trượt sang bên tai, ngậm mút vành tai xinh xắn, rồi lướt xuống chiếc cổ nhỏ bé trơn mềm của cô...

Hàn Ngâm bị hắn hôn tới nỗi trên người nhen lên ngọn lửa, cơn tê dại bò lan bừa bãi như một con rắn nhỏ, khiến cổ họng cô bật ra tiếng rên khẽ như có như không, nghe vào càng mê hoặc gấp bội phần. Cám dỗ hơn chính là cô đã say tới mức chẳng còn biết căng thẳng là gì, hai tay đã lặng lẽ mò vào trong vạt áo của hắn từ lúc nào chẳng hay, gấp gáp đổ thêm dầu vào lửa.

Hình như phải làm thêm chuyện gì khác, bằng không cứ hôn tiếp thế này, hắn sẽ bị lửa thiêu chết!

Mộ Thập Tam bật ra tiếng cười khẽ trầm thấp, ôm chặt lấy eo Hàn Ngâm chẳng chút chần chừ, sau đó cúi người, bế thốc cô lên. Nhưng ở tư thế này, hắn chỉ cần rũ mắt là có thể nhìn thấy đường nét yểu điệu dưới lớp y phục ẩm ướt của cô, ngọn lửa đang thiếu đốt toàn thân càng bùng lên cao hơn, khiến mắt hắn cũng sâu thêm ba phần.

Hàn Ngâm bị mất trọng tâm đột ngột, bèn kêu thét lên theo bản năng, tay ôm ghì lấy cổ hắn, nheo cặp mắt mông lung chếnh choáng, khó hiểu hỏi hắn: "Chàng muốn bế ta đi đâu?"

Mộ Thập Tam vừa đạp lên ghềnh đá giữa hồ lao vút đi, vừa nghiêm túc dụ dỗ cô: "Đổi nơi uống rượu."

Hắn vừa nói thế, Hàn Ngâm chợt im lặng ngó hắn, rồi lại ngửa đầu nhìn vầng trăng tròn treo trên bầu trời, bắt đầu phát ngốc.

Từ ánh mắt mang theo nghi hoặc của cô, Mộ Thập Tam có thể đoán ra đại khái cô đang suy nghĩ điều gì, hắn bèn lên tiếng dọ lời như muốn nghiệm chứng: "Nàng đang nghĩ gì?"

Quả nhiên, Hàn Ngâm thộn ra một lát, rồi nghiêm túc rầu rĩ: "Rượu hồi nãy... đâu mất tiêu rồi..."

Say chính là thế, khái niệm thời gian không giống với bình thường, vì vậy tốc độ suy nghĩ và phản ứng cũng lệch đi một khoảng dài. Cô tưởng mình chỉ suy nghĩ trong tích tắc, nhưng sự thật là đã nghĩ ngợi rất lâu, thế mà vẫn không nhớ nổi vò rượu mới đó còn trong tay giờ đã chạy đi đâu rồi.

Mộ Thập Tam bị cô chọc cho cười ngất, thấy cô say rất đáng yêu, có loại ngốc ngốc trẻ con.

Hàn Ngâm đâu biết hắn cười chuyện gì, cũng may cô không truy cứu, chỉ bật cười hì hì, lôi từ túi Càn Khôn ra một vò rượu, khoe khoang: "Ta còn rượu đây."

Điệu bộ ôm vò rượu cười hì hì của cô quả thật ngây thơ.

Mộ Thập Tam nhịn cười, chiều theo ý cô: "Không sai, nàng..."

Mới nói tới giữa chừng, nhờ ánh trăng hắn mới nhìn rõ vò rượu trong tay cô là Túy Sinh tửu, đã vậy cô còn đang loay hoay mở nắp vò. Hắn đột nhiên biến sắc, vội vã tăng tốc độ chạy lên bờ, thả cô xuống đất rồi chộp lấy vò rượu trong tay cô: "Để ta uống trước."

Hàn Ngâm biết điều buông lỏng tay, chờ hắn nếm rượu xong rồi khen mình, ai dè lại trơ mắt thấy hắn bỏ vò rượu vào trong túi Càn Khôn của hắn, cô ngây ra, hỏi: "Sao chàng không uống?"

"Ừm, trước khi uống rượu phải ngắm trăng, chúng ta đi ngắm trăng trước đã." Mộ Thập Tam vẫn đang nghiêm túc dụ dỗ cô, tiện thể đưa tay ôm qua vai cô, kéo cô vào trong lòng mình.

Nói đùa, Túy Sinh tửu sao!

Cô đã say tới mức này, nốc thêm hai hớp Túy Sinh tửu nữa khẳng định sẽ say tới quên trời quên đất, vứt hắn qua bên thì biết làm sao đây, lẽ nào hắn phải ngồi dưới trăng nhìn cô mơ mơ màng màng sao?

Chuyện sai lầm cỡ này, tuyệt đối không cho phép xảy ra!

Tiếc là Mộ Thập Tam đã quên mất một việc, Hàn Ngâm chỉ say rượu, phản ứng chậm hơn bình thường nửa nhịp, suy nghĩ chỉ tương đối hỗn loạn mà thôi, chứ không phải chỉ số thông minh cũng tuột dốc về thời kỳ nhi đồng. Nói cách khác, cô còn thông minh lắm, dựa vào lòng Mộ Thập Tam một lúc đã thấy có chỗ là lạ, bèn tóm lấy vạt áo hắn, nổi cáu: "Mộ Thập Tam, chàng đùa giỡn ta!"

Mộ Thập Tam còn lâu mới thừa nhận, nhanh chóng đánh lạc hướng, hiếm khi nghèo nàn chữ nghĩa như lúc này: "Nàng xem, ánh trăng thật đẹp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!