Chương 16: Bỏ Trốn

Edit: Yunchan

***

Xoay qua xoay lại, Phương Dữ vẫn cực phấn khích, làm loạn đòi tới tiên phủ động thiên của Hàn Ngâm ở chơi mấy ngày, kết quả bị Lạc Vân Khanh lấy lý do quay về phục mệnh sư tôn và chưởng môn, xách cổ tha đi, Vân Sơ Tâm nấn ná một lúc rồi cũng cáo từ theo.

May mà họ đi nhanh, nếu chậm thêm chốc nữa, Mộ Thập Tam dám chắc sẽ ra tay thanh lý mấy tên phá đám này. Nãy giờ hắn không động thủ, còn tốt tính nói cười, là vì hắn muốn nói rõ với Hàn Ngâm ba năm qua mình làm gì ở đâu, vừa khéo cho bọn Lạc Vân Khanh đứng bên dự thính, để hắn đỡ phải đi thêm một chuyến tới Cửu Huyền, tốn công kể lại lần nữa với La Cẩn.

Chờ người đi hết rồi, rốt cuộc Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam cũng được ở riêng với nhau, hai người chia cách gần ba năm, có bao nhiêu tâm sự không nói hết, nhất là Hàn Ngâm, ba năm qua cô quả là làm trái với thiên tính, lầm lỳ ít nói tới cực điểm, giờ khắc này sao còn dằn được lòng, tất nhiên hớn hở nói không ngừng nghỉ.

Mộ Thập Tam lười biếng dựa vào thân cây, nhìn đôi mắt long lanh, gương mặt tỏa sáng của cô, bên môi cong lên nụ cười sung sướng thỏa mãn.

Ba năm không gặp, Hàn Ngâm cũng có chút thay đổi.

Ở Lưu Tiên môn, khi hắn còn chưa hiện thân, ẩn mình trong đám đông ngóng nhìn cô, đã bị đôi mắt ẩn sâu u buồn và rã rời mệt mỏi, cùng sự cô đơn hiu quạnh toát ra trên người cô đâm vào tim, vô cùng hận bản thân đã không nhanh chóng quay về, khiến cô phải chịu đựng nỗi thống khổ không nên có suốt ba năm ròng.

Nhưng thật may mắn, Hàn Ngâm vẫn là Hàn Ngâm.

Cho dù gặp phải khổ nạn gì, cô cũng chưa bao giờ oán trời trách đất, luôn có thể lấy lại tinh thần rất nhanh, trở lại là với vẻ hoạt bát năng động, vừa như dòng suối chảy xuyên qua sơn cốc, vừa như sương sớm phản chiếu ánh nắng đọng trên lá cây, trong sáng lấp lánh.

Điểm đáng yêu nhất của cô chính là ở đó, cởi mở tự do, tâm tính không ràng buộc.

Có điều, dẫu sao cũng đã ba năm trôi qua, bên trong của cô không thay đổi, nhưng vẻ bề ngoài lại thay đổi rõ rệt. Nét trẻ con trên mặt đã mất đi rất nhiều, chỉ để lại vẻ xinh xắn trong ngần. Vóc dáng đã gầy hơn trước đây đôi chút, toát lên vẻ duyên dáng thướt tha, như nụ hoa hé nở trên đầu cành, đúng độ niên hoa.

Mộ Thập Tam đưa tay lấy một chiếc lá thu vướng trên tóc Hàn Ngâm xuống, nghe cô hưng phấn khoe: "Ta tu đến Đan Thành rồi đó, kim đan tam phẩm! Mấy hôm trước vừa mới độ đan kiếp xong!"

Mới hôm trước thôi còn thấy chuyện này chẳng quan trọng gì, nhưng bây giờ nhắc tới Hàn Ngâm lại có hơi đắc ý. Vì tu tới Đan Thành thì chẳng còn phải sợ thời gian trôi nữa, dù thiên phú của cô vẫn không đuổi kịp Mộ Thập Tam, nhưng khả năng thành tiên đã tăng lên vài phần! Bây giờ cô không còn muốn chết tý nào nữa, chỉ ước gì được sống lâu thật lâu, ở bên Mộ Thập Tam ngàn năm vạn năm.

Hàn Ngâm đẩy đẩy hắn: "Quên hỏi chàng, lúc Đan Thành chàng kết được kim đan mấy phẩm thế?"

Mộ Thập Tam lơ đãng cất phiến lá thu vào trong ngực, cười khẽ nói: "Nhất phẩm."

Biết ngay mà!

"Mộ Thập Tam! Chàng sống là để đả kích ta mà!" Hàn Ngâm nghiến răng, thò tay muốn nhéo mặt hắn, cô không thèm thừa nhận nhéo mặt hắn sướng tay cỡ nào đâu!

Đáng tiếc, lần này chưa kịp nhéo đã bị hắn nắm chặt tay, còn bị hắn nhìn lại bằng ánh mắt thâm tình chân thành, có thể khiến người ta chết chìm trong đó.

"Hàn Ngâm —–" Giọng của hắn còn dịu dàng thâm tình hơn cả ánh mắt, tuyệt đối có thể khiến mọi thiếu nữ mặt đỏ tim đập.

Nhưng Hàn Ngâm không giống với bất kỳ thiếu nữ bình thường nào, cô hiểu hắn quá rõ, từ đáy mắt chứa chan thâm tình của hắn cô có thể nhìn ra được một phần ranh mãnh, biết tỏng hắn đang mưu tính gì đó, bèn phấn khích hỏi: "Chàng lại nghĩ ra chuyện xấu gì à?"

Biết rõ hắn muốn làm chuyện xấu mà cô còn nhảy nhót thế đấy...

Mộ Thập Tam buồn cười nói: "Chúng ta bỏ trốn đi!"

"Hả?" Hàn Ngâm kinh ngạc.

Đây là lần thứ hai cô nghe hắn nói câu này, lần đầu là khi hai người họ vẫn là quan hệ sư thúc điệt vô cùng thuần khiết. Lúc đó tim cô đập lỗi nhịp, sững sờ, lúc này hai người họ đã là tình lữ mà mọi người đều biết, vậy mà tim cô vẫn đập lỗi nhịp, sững sờ.

Trong mắt Mộ Thập Tam lóe lên ý cười tà ác: "Cho Tài Bảo về báo tin, chúng ta đi du ngoạn mấy tháng rồi hãy về."

Hắn vừa nói xong, Hàn Ngâm liền tỉnh ngộ, lập tức gật đầu đánh rụp.

Lý ra Tài Bảo đại gia sợ mình sát phong cảnh bị Mộ Thập Tam tìm xui, nên đã ngậm chặt miệng giả bộ như mình không tồn tại, bây giờ bị réo ngay tên thì không thèm giả vờ giả vịt nữa, hét ầm lên: "Mộ Thập Tam, người đừng có quá đáng! Ta đã không lên tiếng mà ngươi còn đổi cách khác để đuổi ta đi. Ba năm! Tròn ba năm! Ngươi biết ta trôi qua ba năm này thế nào không hả?

Nhóc tì thối Hàn Ngâm này trừ tu luyện ra cũng chỉ có tu luyện, đại gia ta sắp bị cô ta làm buồn tới chết rồi, vất vả lắm mới đợi được ngươi dụ cô ta đi chơi, nhưng sao lại không mang ta theo! Ngươi lại dám không mang ta theo!"

Hàn Ngâm nhăn mặt nhíu mày: "Ngươi nhỏ giọng tí được không, điếc tai chết mất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!