Edit: Yunchan
***
Mộ Thập Tam hướng mắt nhìn đàn hồng nhạn nối đuôi thành đàn bay ngang qua bầu trời xa xa, tay áo lộng bay trong gió.
Khóe môi hắn hơi cong lên: "Lúc bỏ chạy ta đã hôn mê, tỉnh lại mới biết Xích Ly đã đưa mình tới đầm Âm Dương Lưỡng Ngư, nơi đó dồi dào linh khí, âm u hoang vắng, đích thực là một nơi thích hợp để dưỡng thương. Có điều độc vật khá nhiều, tương đối nguy hiểm, nhưng khi đó ta và Xích Ly đều bị thương nặng, không thể nào chọn nọ bỏ kia, tìm nơi khác để dưỡng thương được."
Hàn Ngâm kinh ngạc ra mặt: "Chàng... chàng luôn ở bên đầm Âm Dương Lưỡng Ngư dưỡng thương sao? Hai năm trước Vân La có trở lại đó một lần..."
"Thật sao?" Mộ Thập Tam lắc đầu: "Ta không nhìn thấy nó, nhưng phải cảm tạ nó một tiếng."
Sau khi hắn tỉnh lại kiểm tra tình trạng cơ thể, phát hiện bản thân trọng thương tới mức linh khí trong cơ thể không còn lại chút gì, đừng nói là người tu tiên, có khi một người phàm tục từng luyện chút võ công cũng có thể quật ngã hắn. Dưới tình huống đó, nán lại bên đầm Âm Dương Lưỡng Ngư là chuyện cực kỳ nguy hiểm, bởi vì linh khí dồi dào nơi đây thường xuyên thu hút đủ loại thú vật độc trùng hung mãnh mò tới, nên hắn cần có một chỗ ẩn núp tạm thời.
Khi đó hắn sực nhớ ra Vân La từng nói, gần đó có động phủ do cha và mẹ của cô bé dựng lên, hắn bèn lê cơ thể trọng thương tìm kiếm chung quanh.
Quả nhiên Vân La không nói dối, sau đó hắn đã tìm được một động phủ vô cùng bí mật. Động phủ này nhìn qua trống rỗng, nhưng kỳ thực bên trong nó ẩn giấu vài gian ám thất, bây giờ hắn đã có thể ích cốc, không cần ăn uống, nên định dưỡng thương trong ám thất này trước, chờ tu vi khôi phục lại đôi chút, sẽ nghĩ cách đưa tin cho Lạc Vân Khanh, để Lạc Vân Khanh bí mật báo tin cho Hàn Ngâm, rằng mình bình an vô sự.
Ý nghĩ này của hắn coi như là chu đáo, vì không biết Hàn Ngâm có bị giám sát hay không, liều lĩnh truyền tin đi khả năng bị phát hiện rất cao, còn truyền tin cho Lạc Vân Khanh thì tương đối an toàn hơn. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, bức thư này của hắn cuối cùng không thể thả đi.
Hồi tưởng lại, Mộ Thập Tam thấy khá là buồn cười, nhìn Hàn Ngâm nói tiếp: "Đầm Âm Dương Lưỡng Ngư quả là một nơi bảo địa, sau khi ta bế quan nửa năm, vết thương trên người cuối cùng cũng khá hơn, tu vi cũng dần khôi phục lại, có thể không cần cố kỵ tu tiên giả dưới Đan Thành nữa. Sợ nàng lo lắng, nên ta muốn thả một bức thư cho nàng trước. Ai ngờ mới bước ra khỏi ám thất, chợt có một đạo hỏa quang phun tới, ép ta quay trở lại."
Phương Dữ vỗ tay cướp lời: "Có người mai phục bên ngoài đánh lén sư thúc?"
"Không phải người." Mộ Thập Tam lắc đầu đáp: "Ban đầu ta cũng không nhìn rõ, chỉ biết ngọn lửa kia hết sức lợi hại, còn mang theo độc, không phải thứ lúc đó ta có thể chống chọi được, bèn lui về, sau đó mới biết kẻ đánh lén là một con dị thú Cửu Anh không biết từ đâu tới, dường như cũng bị thương nặng nên tới đây ẩn náu dưỡng thương, ở lỳ trong động phủ bên ngoài ám thất."
Chậc, tình huống tiến thoái lưỡng nan kiểu này, người lâm vào cảnh ngộ nhất định rất khó chịu, nhưng bây giờ mọi người tưởng tượng tới cảnh đó lại thấy hơi buồn cười.
Phương Dữ nín cười nói: "Cửu Anh! Đó không phải là mãnh thú nổi danh sao?"
Vân Sơ Tâm cũng góp lời: "Ta nhớ Cửu Anh có thể phun nước phun lửa, còn có chín đầu, vô cùng lợi hại, thực lực chí ít cũng sánh ngang với Túy Dưỡng hậu kỳ!"
Mộ Thập Tam cười gượng, cũng vì lợi hại nên mới bị chặn mất đường tiến thoái! May mà đa số tu tiên giả lúc kiến tạo động phủ đều có nhu cầu tị nạn ngăn địch, động phủ do cha mẹ Vân La xây nên cũng thế. Bốn vách tường ám thất đều dùng chất liệu cực kiên cố nước lửa bất xâm, bên trên còn bày nhiều trận pháp phòng ngự lớn nhỏ khác nhau, mặc dù qua năm tháng đã mất đi chút hiệu lực, nhưng trong túi Càn Khôn của hắn có khá nhiều linh thạch, vì lý lo an toàn, ngay từ khi mới nấp vào đây dưỡng thương, hắn đã sửa lại những trận pháp này, bằng không gặp phải đòn tấn công bất ngờ của Cửu Anh, mặc dù hắn tránh được, nhưng động phủ cũng sẽ bị Cửu Anh đánh cho sụp đổ.
"A, ta nhớ ra rồi." Hàn Ngâm chợt cốc vào trán, nói: "Ta nhớ lúc Vân La quay lại đầm Âm Dương Lưỡng Ngư lấy nước có Tích Tích đi chung, lúc về cả hai kể lại là, lúc tới bên đầm, con nhện bích của Vân La chẳng hiểu sao lại nôn nóng bất an kỳ lạ, tâm thần Tích Tích cũng không yên, cứ cảm thấy như có chuyện gì đó không lành sắp xảy ra, bây giờ nghĩ lại, chắc là Cửu Anh tạo ra cảm giác áp bách cho hai người, làm cả hai không dám nán lại bên đầm lâu, lấy nước xong thì về ngay."
Cô càng nói càng ỉu xìu: "Tại ta hết, khi đó chẳng quan tâm tới bất cứ chuyện gì, lúc Tích Tích nói với ta chuyện này, ta vẫn đang đờ đẫn mất hồn, nghe tai trái ra tai phải, hoàn toàn chẳng để trong lòng, thậm chí còn nghĩ chỉ cần không xảy ra chuyện là tốt rồi, làm sao lại tự đi tìm phiền phức, theo hai người ấy đi tra xét một lần chứ."
Hối hận, tự trách, không cam, đủ loại cảm xúc rối ren.
Hàn Ngâm giậm chân nói: "Khi đó nếu ta hiếu kỳ chút xíu, chạy đi xem thử thì hay biết mấy, chẳng cần phải sầu khổ suốt ba năm, chí ít biết chàng bình an vô sự là ta cũng yên tâm rồi."
"May mà nàng không đi!" Mộ Thập Tam thực sự cảm thấy may mắn.
"Đúng đó!" Phương Dữ chen mồm vào: "Cửu Anh tiếng dữ lan xa, nếu muội mang theo Vân La với Tích Tích đi tra xét thì chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp, có đi không về!"
Vân Sơ Tâm mắng hắn: "Phì phì! Ngậm cái miệng quạ đen của đệ lại được không hả!"
Phương Dữ vặt lại: "Vân sư tỷ nói chả đúng chút nào, đây là chuyện đã qua, giờ có nói cũng chẳng thành sấm ngữ được, đệ có miệng quạ đen bao giờ đâu?"
Vân Sơ Tâm liếc hắn: "Ta là sư tỷ của đệ, ta nói có là có!"
Phương Dữ gãi đầu, thấp giọng ca thán: "Dù là sư tỷ cũng không thể bất chấp lý lẽ kiểu đó được."
Lúc hai người này đấu khẩu, vẻ lạnh lùng trên mặt Lạc Vân Khanh dịu lại, có lẽ vì đã cởi bỏ được lo lắng nên tâm trạng cũng tốt hơn, bên môi còn cong lên nụ cười mỉm hiếm hoi, nhìn hai người cãi nhau mà lắc đầu.
Gân cốt bị thương phải dưỡng chừng một trăm ngày, huống hồ tu tiên giả bị trọng thương gần chết, thông thường không điều dưỡng mấy năm thì không tài nào hồi phục được.
Lúc đầu Mộ Thập Tam muốn truyền tin cho Hàn Ngâm, lòng nóng như lửa đốt, thử đủ mọi cách, muốn lách qua bên cạnh Cửu Anh để chạy ra ngoài. Nhưng thân thể Cửu Anh khổng lồ, chắn kín cả động phủ bên ngoài ám thất, quả là một kẻ trấn ải, vạn người khó qua. Hắn thử một lần là thất bại một lần, vết thương trên người cũng ngày một nhiều thêm. Cuối cùng hết cách, hắn chỉ mong sao con Cửu Anh này sớm ngày rời khỏi đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!