Edit: Yunchan
***
Ngôn Ánh Sương trầm mặc hồi lâu, cất giọng ra chiều chán nản: "Ta không nhìn ra."
Dĩ nhiên những người còn lại cũng không nhìn ra, lắc đầu trở lui, chắc trong lòng họ ít nhiều gì đã nghĩ việc này là một trò khôi hài.
Nhưng đối với Hàn Ngâm thì đây không phải trò hề, mà như đang đi chênh vênh trên cầu độc mộc được mắc cheo leo trên bầu trời cao vạn trượng, chỉ một bước đặt sai sẽ trả luôn cả tính mạng. Lúc này trong lòng cô tràn đầy chán ghét và căm hận bọn Tần Phái, cố dằn cảm xúc xuống, lạnh lùng cất giọng: "Tần chưởng môn, Hạ chưởng môn, hai vị còn lời gì muốn nói!"
Hai người bị cô chỉ mặt đặt tên, sắc mặt đều khó coi trông thấy. Nhưng chỉ là khó coi mà thôi, đó là vẻ mặt không hài lòng vì bị cật vấn, chứ không phải là ảo não và chán chường, trong lòng Hàn Ngâm lập tức có dự cảm không lành, đoán rằng họ còn chuẩn bị chiêu dự phòng nào đó.
Quả nhiên, đúng lúc này chưởng môn Quy Chân phái Lục Hàn Thu từ khi xuất hiện tới nay vẫn chưa hé răng bỗng nhiên đứng lên, nhìn cô nói: "Không nhìn ra, không có nghĩ họ không phải thật."
Cải bướng kiểu này chỉ có hạng du côn vô lại mới nói được thôi!
Mọi người đều nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên, không hiểu nổi chưởng môn một phái như hắn sao lại nói được câu này trước mặt mọi người.
Nhưng trái với thái độ trở tay không kịp khi đối mặt với Chúc Vân giả mạo ở Toàn Cơ phái năm xưa, lần này Lục Hàn Thu vô cùng bình tĩnh, không đếm xỉa tới ánh mắt người ngoài, nói ngay: "Lúc nãy các người thấy ta tới muộn, thật ra là vì ta tới Phệ Ma trì lấy nước nên mới trễ giờ."
Lời này vừa nói ra, mọi người lại ồ lên lần nữa, tim Hàn Ngâm chùng xuống, dù cô không biết Phệ Ma trì này có lai lịch gì, nhưng nghe tên liền có thể suy ra nghĩa, chưa kể Lục Hàn Thu nhắc tới nó vào đúng lúc này, nhất định nước ở đó có gì đó cổ quái, không chừng sẽ khiến ma tu sợ hãi cũng nên. Đối với cô mà nói, đây không thể tính là tin tốt.
Lúc này Lục Hàn Thu quay sang gật đầu với đệ tử bên cạnh, đệ tử kia bèn lấy từ trong lòng ra mấy chiếc bình bạch ngọc, xếp lần lượt lên bàn.
"Các vị đều biết, nước của Phệ Ma trì có thể tiêu trừ ma khí tà sát, một khi ma tu dính vào nhất định sẽ đau đớn quằn quại, nhưng người tu tiên dính vào sẽ chẳng hề hấn gì." Lục Hàn Thu vừa nói, vừa cầm một chiếc bình bạch ngọc đổ vào lòng bàn tay mình ngay trước mặt mọi người, sau đó chậm rãi bước tới trước mặt Hàn Ngâm.
Hàn Ngâm thấy rõ, vốc nước trong lòng bàn tay hắn là chất dịch đặc màu trắng, tỏa ra mùi hương không tầm thường, còn lượn lờ từng sợi khói kỳ dị.
"Không sai, đây là nước của Phệ Ma trì."
"Phệ Ma trì đâu đâu cũng nguy hiểm vô cùng, may mà có Lục chưởng môn mang tới được."
"Có nước Phệ Ma ở đây, muốn phân biệt ma tu rất dễ dàng."
Trong khi mọi người nhao nhao thảo luận, hai đệ tử Lưu Tiên môn đã giải một người tới, người này hiển nhiên là ma tu, trên người mang theo ma khí tà sát khó lòng che giấu, chẳng biết sao lại bị bắt giữ. Lục Hàn Thu vừa thấy hắn, không nói không rằng, thẳng tay hắt chỗ nước còn sót lại trong bình bạch ngọc lên mặt người này.
"Á ——" Quả thật như bị hắt dầu sôi, ma tu lập tức thét lên thất thanh, làn da bị dính nước Phệ Ma lập tức sưng tấy thối rữa.
Bốn bề lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng rên xiết thảm khốc của ma tu kéo dài mãi.
Hàn Ngâm đứng bên nhìn mà tim đập dồn dập, không nén được nhíu mày. Đây mới chỉ dính nước Phệ Ma mà thôi! Cô có thể tưởng tượng được, nếu như nhấn một ma tu vào trong Phệ Ma trì, tình cảnh sẽ bi thảm tới cỡ nào.
Chẳng mấy chốc đã có người giải ma tu kia xuống. Sau đó Lục Hàn Thu quay người sang, mỉm cười nhìn Hàn Ngâm: "Hàn tông chủ thấy rõ rồi chứ? Chúng ta cũng nghĩ tới khả năng Mật Hạt Nhi và Hoa Lộng Ảnh lẻn vào Lưu Tiên môn nhất định phải dịnh dung cải trang, lỡ như chúng cải trang quá giống thì thật là khó xử, rất dễ bị chúng lừa bịp qua ải, bởi vậy ta mới bất đắc dĩ chạy tới Phệ Ma trì một chuyến."
Nói rồi hắn chuyển tầm mắt qua bên cạnh Hàn Ngâm, đưa tay lên lần nữa, lập tức có đệ tử đưa hai bình bạch ngọc cho hắn, hắn đưa một bình tới trước mặt Hàn Ngâm: "Hàn tông chủ, nếu muốn chứng minh sự trong sạch rất dễ, ngươi biết nên làm sao rồi đấy."
Giọng Lục Hàn Thu kẻ cả, toát lên vẻ ngạo mạn làm người ta phát tởm.
Hàn Ngâm đúng là nghẹn cả bụng tức, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất là giật phăng cả hai bình, sau đó phang bể nát lên mặt hắn!
Đương nhiên, cô hiểu rất rõ, làm thế chẳng có ý nghĩa gì, nhưng cô cũng sẽ không ngoan ngoãn thỏa hiệp!
Hàn Ngâm hít sâu một hơi, vung tay ra chộp phắt lấy hai bình bạch ngọc, sau đó nhếch mép mỉm cười: "Xin thỉnh giáo Lục chưởng môn, nếu thử nước Phệ Ma này rồi mà hai vị bằng hữu của ta vẫn bình yên vô sự, thì phải làm sao đây?"
"Không có khả năng!" Lục Hàn Thu buột miệng nói theo phản xạ, nhưng ngay sau đó hắn đã bật cười, nói với vẻ tự tin tràn đầy: "Nếu thử nước Phệ Ma này rồi mà hai vị bằng hữu của ngươi vẫn bình yên vô sự, thì Hàn tông chủ nói gì cũng được cả."
"Tốt lắm!" Ý cười trong mắt Hàn Ngâm càng đậm thêm: "Bốn vị chưởng môn cứ chờ dập đầu tạ tội với ta đi! Ta thấy ở đây đông người thế này, chắc các ngươi không nuốt lời đâu nhỉ?"
Mắt Lục Hàn Thu nheo lại, còn chưa kịp lên tiếng đã bị một giọng lạnh lùng chen ngang: "Lạc Vân Khanh Cửu Huyền phái ở đây làm chứng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!