Chương 9: Nhìn Đủ Chưa

Edit: Yunchan

*** 

Đi một lát, sương mù dầy đặc trước mắt đột nhiên tan biến, như mây tản ra để lộ trời cao, thứ hiện ra trước mắt Hàn Ngâm lúc này là một thế giới rực rỡ mà có nằm mơ cô cũng không mơ thấy.

Ngập trong đèn đuốc sáng rực như mộng ảo là vô số cung điện lầu các đếm không xuể, mái cong uốn lượn, tầng này chồng lên tầng khác, nối dài chằng chịt từ đỉnh núi xuống tận chân núi, lộng lẫy tráng lệ, huyền ảo khôn tả.

Sương mỏng gió lành, trăng sáng sao thưa, xa xa còn vẳng tới tiếng chim hót trong trẻo, cô ngẩng đầu, thấy một bóng hạc tao nhã bay lướt qua trước trăng.

Đây là núi Cửu Huyền, nơi đây vẫn đang ở nhân gian, nhưng tại sao lại có cảm giác như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh thế này.

Hàn Ngâm đứng chôn chân tại chỗ ngắm nhìn cảnh trí làm cô rung động đến ngẩn ngơ, mãi đến khi Lạc Vân Khanh lên tiếng: "Đi thôi."

"Ờ." Cô vô thức nắm chặt tay hắn.

Dưới chân là con đường bằng phẳng trải đá xanh, ở khe hở giữa những phiến đá mọc đầy rêu, hoa cỏ và cây cảnh hai bên đua nhau khoe sắc, tre và tùng so bì sắc xanh. Bởi kiến trúc ở đây đều được xây lên dựa theo thế núi, cho nên không ngay hàng thẳng lối như trong thành trấn, con đường nối dài quanh co tới rối mắt người, đi dăm ba bước lại bắt gặp một cối xay gió và tường gạch nhân tạo nằm thấp thoáng dưới hàng cây tử đằng, đi thêm mấy bước sẽ nhìn thấy sườn dốc đỏ với những tảng đá hình thù kỳ lạ, hay khe suối chảy xiết giữa núi tuyết.

Hàn Ngâm đi theo chưa được bao xa đã hoàn toàn mất phương hướng, trong cơn mơ màng, cô chỉ biết trên đường thỉnh thoảng gặp được ai đó thì sẽ cùng Lạc Vân Khanh chào hỏi, Lạc Vân Khanh gật đầu đáp lễ xong thì sẽ dạy cô gọi sư huynh hoặc sư tỷ.

Kiểu xưng hô sư huynh sư tỷ hết sức thân thiết này khiến cô rất vui, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh loại cảm giác có nơi thuộc về xưa nay chưa từng có. Thế nên cô giữ nguyên nụ cười tươi rói trên môi, khom lưng hành lễ không ngừng, ngoan ngoãn lanh lợi gọi sư huynh sư tỷ. Về phần dáng dấp của các sư huynh sư tỷ ra sao, đầu cô đang choáng nên không nhớ rõ được, chỉ biết bất kể là nam hay nữ, ai cũng mặc áo bào thuần trắng, giống y đúc bộ y phục mặc trên người Lạc Vân Khanh, ngay cả ngọc bội cài bên hông cũng tạo hình y chang, chỉ có màu sắc là hơi khác, nhưng đa số đều là hai màu xanh trắng.

Những miếng ngọc bội này dường như là có tác dụng chứng tỏ thân phận, làm Hàn Ngâm bất giác nhớ tới miếng ngọc bội mà Lạc Vân Khanh đeo lúc trước đã bị cô lột đem bán, do đó lòng bắt đầu có chút bất an.

Hoang mang đi tiếp một đoạn, bỗng nhiên nhác thấy phía sau núi đá bên kia có một thiếu niên đang đi vòng qua, khoảng cách khá xa còn chưa thấy rõ mặt mũi, thế nhưng Lạc Vân Khanh lại dừng bước, cô cũng dừng bước theo. Đợi thiếu niên kia lê bước chân lười biếng đi tới trước mặt, cô bèn khom người chào hỏi theo thói quen. Lần này không đợi Lạc Vân Khanh nhắc nhở, cô đã cúi người xuống trước, xưng hô với thái độ hết sức cung kính: "Sư huynh."

Bàn tay đang nắm tay cô bỗng nhiên siết lại, ngay sau đó, Lạc Vân Khanh hơi khom người đứng nghiêng, nói: "Mộ sư thúc."

Sư... Sư thúc...

Hàn Ngâm quýnh quáng, lặng lẽ ngước mắt lên, liếc thấy ngọc bội đen đeo bên hông thiếu niên kia trước tiên, ánh mắt lại dịch lên chút nữa, đối diện với một đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm, còn mang theo ý cười lười biếng.

Cặp mắt kia nhìn cô, nhưng lời nói lại nhạo báng Lạc Vân Khanh: "Lạc sư điệt, chưởng môn phái ngươi ra ngoài làm việc, ngươi lại lừa được một tiểu cô nương trở về, còn gọi sư huynh, lần này có trò hay để xem rồi."

Lạc Vân Khanh mím chặt môi, lát sau mới đáp: "Mộ sư thúc trêu đùa."

Thiếu niên cười khẽ một tiếng, rồi lại cất bước chân lười biếng đi mất.

Hàn Ngâm vô thức ngoái đầu lại nhìn theo bóng dáng hắn, mãi đến khi khuất dạng.

Lạc Vân Khanh hỏi cô: "Nhìn đủ chưa?"

Hàn Ngâm lúng túng, đâu thể trách cô thất thần, lòng thích cái đẹp ai mà không có! Tuy toàn thân thiếu niên kia đều toát ra vẻ lười biếng, nhưng chẳng biết sao lại có một loại mị lực rất hớp hồn, khiến cô không tự chủ được muốn nhìn hoài nhìn mãi.

Hoàn hồn lại rồi đi thêm một lúc, cô vẫn chưa quên được thiếu niên lúc nãy, bèn quay đầu nhìn Lạc Vân Khanh, hỏi: "Thần tiên ca ca, người đó nhìn có vẻ trạc tuổi của ngài, tại sao phải gọi là sư thúc?"

Lạc Vân Khanh liếc cô: "Bối phận với tuổi tác có liên quan tới nhau sao?"

Hình như chẳng có liên quan gì...

Hàn Ngâm sực nhớ tới một câu tục ngữ, sinh cháu giữ nhà rồi mới sinh ông, thế nên biết điều ngậm miệng lại.

Núi Cửu Huyền gồm bảy đỉnh núi nối dài, chia làm ba ngọn núi trên và bốn ngọn núi dưới.

Nơi Lạc Vân Khanh dẫn cô tới là Tập Hạc Phong, một trong bốn ngọn núi dưới.

Giữa núi với núi chỉ có cây cầu gỗ bắt ngang, hai bên vách núi là cây tùng xơ xác, thác nước chảy xiết, dưới cầu gỗ chính là vực sâu ngút ngàn, địa thế hiểm trở, nhưng Lạc Vân Khanh đi đã quen, nên nắm tay dắt cô đi như giẫm trên đất bằng.

Bên ngoài Bất Cư điện vắng tanh vắng ngắt, chỉ có tiếng côn trùng kêu râm ran.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!