Edit: Yunchan
***
Hàn Ngâm đội theo cái đầu đầy bụi và mình mẩy máu me trồi ra khỏi đường ngầm, Hồ Khản lập tức chạy tất tả lên đón.
"Đại tiên, ngài không sao chứ?" Hắn lải nhải luôn mồn: "Ta thấy bên đại trạch nổi lửa, khói đen bốc mù mịt... hai tên ác nhân đó đúng là đáng hận, có cần ta tìm người đi cứu hỏa, nhân tiện đuổi chúng ra khỏi thôn không?"
Hắn còn chưa biết chuyện Tô Tinh Trầm, chỉ nghĩ hai đệ tử Lưu Tiên môn đấu pháp với Hàn Ngâm, theo tình hình này, Hàn Ngâm có vẻ bị thiệt to. Nếu chuyện này xảy ra vào mấy tháng trước thì hắn sẽ vỗ tay khen hay, hò hét tà không thắng chính, cô là yêu nghiệt chết là đáng kiếp. Nhưng sau nửa năm ở cạnh Hàn Ngâm, tâm tính hắn đã thay đổi, khiến hắn không cầm lòng được lo lắng thay cho nàng "Yêu nghiệt" này.
Hàn Ngâm cười mệt lả: "Không cần, ta sẽ đi khỏi đây ngay lập tức, tốt nhất ngươi cũng đi..."
Chưa nói dứt câu, ngoài cửa đã bị gõ nhẹ ba cái, theo sau đó là giọng nói mà Hàn Ngâm cực kỳ quen: "Có ai ở đây không?"
Sao người này lại tới đây?
Hàn Ngâm nhìn Hồ Khản ra hiệu, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Hồ Khản tức tốc chạy ra mở cửa, chốc lát sau đã dẫn theo một ông lão áo vải đi vào, không ai khác chính là vị tiên sinh góa vợ dạy học ở trường.
"Sở phu tử..." Hàn Ngâm vô cùng thắc mắc với sự xuất hiện của ông, thậm chí còn thấy hơi xấu hổ, bởi vì từ mấy tháng trước cô đã không đến chỗ của ông nữa rồi.
Sở phu tử hơi híp cặp mắt già nua, nhìn lướt qua vẻ ngoài lôi thôi của cô: "Gặp phải phiền phức sao?"
Hàn Ngâm không rõ lắm mục đích ông đến đây, cũng không biết tại sao ông lại biết được nơi này, nhưng nghe lời lẽ của ông vẫn ôn hòa như trước, chẳng có chút ác ý nào, thì cười khổ gật đầu.
Có lẽ cảm giác được sự bất an của cô, Sở phu tử bèn giải thích: "Lão phu nhìn thấy trên bầu trời tòa trạch cũ của Liễu gia có người ngự kiếm bay qua, lúc nãy còn bốc cháy nên đoán thôi."
Hàn Ngâm an tâm lại, chẳng là giờ phút này đang đứng trên bờ vực sống chết, cô thật lòng không có thời gian để nói chuyện phiếm với vị tiên sinh này, nên nói thẳng: "Phu tử, không nói dối người, bây giờ con phải chạy trốn cho kịp..."
Cô còn chưa dứt lời đã bị Sở phu tử cắt ngang: "Con vẫn chưa biết ngự kiếm ư?"
Không sai, nhưng mà...
Sao ông ấy biết!
Lòng nghi ngờ của Hàn Ngâm càng nặng hơn, cô trơ mắt nhìn ông trao một hộp gỗ vào tay mình, mở ra nhìn vào, bên trong đặt một con hạc giấy nhấp nháy ánh sáng, rõ ràng đã bị thi pháp thuật. Ngoài ra, trong hộp còn đặt một miếng ngọc bội trắng, kiểu dáng giống hệt với miếng ngọc bội đeo bên hông cô.
Khi nhìn thấy miếng ngọc bội trắng, trong tích tắc đó lòng cô lướt qua một suy đoán. Tuy nhiên trên người Sở phu tử không có một chút linh khí nào của người tu tiên cần có, chẳng khác gì với người bình thường. Đến đây cô lại bí lù, đầu óc càng rối hơn.
"Lão phu biết hiện tại con có rất nhiều thắc mắc, nhưng chuyện này kể ra rất dài, bây giờ không có thời gian để nói hết, khi nào trở về con đọc phong thư này thì sẽ biết." Sở phu tử vừa nói vừa đưa cho cô một phong thư thật dầy: "Ở cuối thư còn kèm theo một nhờ vả nho nhỏ của lão phu, nếu không có gì khó khăn, xin hãy lưu ý tra giúp lão phu."
Lời lẽ của ông rất rõ ràng, Hàn Ngâm tất nhiên cũng thẳng thắn, nhận phong thư rồi đáp ngay: "Phu tử yên tâm, nếu là việc trong khả năng thì con nhất định sẽ làm giúp người."
Sở phu tử nhìn cô bùi ngùi, đoạn nói tiếp: "Con hạc giấy này lão phu đã cất giữ nhiều năm, cứ ngỡ đã vô dụng, nào ngờ hôm nay lại phát huy tác dụng, con cứ cưỡi nó đi, nghe đâu có thể đi hơn ngàn dặm."
Hàn Ngâm đang lo mình không thoát khỏi thuật ngự kiếm truy sát của Tô Tinh Trầm, vừa nghe thấy câu này tất nhiên mừng rỡ khôn xiết, vội vã thi lễ cảm tạ Sở phu tử với thái độ hết sức cung kính, sau đó làm theo lời ông dạy, nâng con hạc giấy trong lòng bàn tay lên, thổi một hơi ——
Con hạc giấy bỗng nhiên ngóc đầu nghểnh cổ sống lại, phát ra một tiếng hạc kêu trong vắt, giang hai cánh ra với tư thế tao nhã, cặp chân ngã nghiêng bước khỏi lòng bàn tay cô nhảy xuống mặt đất, rồi phình to ra bằng với kích thước một con tiên hạc bình thường, sau đó ngậm vạt áo của cô, ý bảo cô ngồi lên.
Nhìn cảnh tượng này, Sở phu tử rất thích thú, Hồ Khản cũng thất kinh tới nỗi tròng mắt suýt chút nữa rớt xuống đất.
Hàn Ngâm bế Thổ Linh trư ngồi lên hạc giấy, quay đầu nhìn thoáng qua họ: "Ở đây không an toàn, Hồ Khản, ngươi mau dắt ngựa trong chuồng, mang theo phu tử và cha mẹ ngươi đến nơi khác trốn mấy tháng rồi hãy về."
Cô dám chắc Tô Tinh Trầm không có hứng thú với người bình thường, nhưng không dám chắc khi không truy lùng được cô, hắn có bắt người khác cho hả giận không, thế nên có thể cách xa hắn thì cứ cố tránh cho xa.
Hồ Khản đáp một tiếng, cuống quýt chạy đi dắt ngựa.
Từ nhỏ đến lớn, Hàn Ngâm vào Nam ra Bắc đều chỉ một thân một mình, dường như chưa bao giờ phải nói câu hẹn gặp lại với bằng hữu, cũng chưa bao giờ có nỗi buồn ly biệt. Vậy mà bây giờ sắp ra đi, trong lòng lại bất ngờ sinh ra cảm giác lưu luyến, làm cô không dám nán lại lâu hơn nữa, chỉ nói một câu: "Phu tử bảo trọng, sau này còn gặp lại."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!