Edit: Yunchan
***
Loại linh thạch này ẩn chứa linh khí, vẻ ngoài còn hết sức xinh đẹp, và cũng là loại tiền thông dụng dùng trong giới tu tiên, giá trị của nó được quyết định tùy theo bên trong chứa bao nhiêu linh khí, chia làm ba loại Tinh linh thạch, Nguyệt linh thạch và Dương linh thạch.
Lúc Phương Dữ giảng giải, trong tay còn cầm hai viên linh thạch óng ánh vàng kích cỡ như đậu tương, đưa qua cho Hàn Ngâm nhìn: "Đây, loại Tinh linh thạch này chứa ít linh khí mà còn không tinh khiết, là loại có giá trị thấp nhất, một trăm viên mới bằng một viên Nguyệt linh thạch."
Hàn Ngâm cúi đầu nhìn Nguyệt linh thạch trong lòng bàn tay mình, kích cỡ bằng với Tinh linh thạch, thế nhưng bớt đi chút ánh vàng, óng ánh thấu sáng, na ná với thạch anh ở giới phàm tục, nhưng lại lấp lánh hơn thạch anh.
Cô hỏi: "Dương linh thạch thì sao?"
"Một viên Dương linh thạch bằng một trăm viên Nguyệt linh thạch." Phương Dữ gãi đầu đáp: "Xin lỗi, chỗ ta không có Dương linh thạch. Hờ, ta hơi nghèo, nhưng nói chung là Dương linh thạch đẹp hơn Nguyệt linh thạch, đặt dưới ánh mặt trời sẽ tỏa ra hào quang bảy màu cát lành, ngươi liếc một cái là nhận ra ngay thôi."
Hàn Ngâm phì cười: "Kỳ thực linh thạch này chả khác gì với tiền đồng kim ngân đúng không."
"Đúng thế." Phương Dữ đồng tình: "Nếu muốn mua bán thứ gì thì dùng kim ngân này nọ là tiện nhất, vậy mà người tu tiên cứ tự cho là thanh cao, ngại kim ngân nặng tục khí, chả biết là ai nghĩ ra, đổi sang dùng mấy thứ linh thạch này để thay tiền, quá lãng phí."
"Lãng phí?"
"Khoáng thạch ẩn chứa linh khí này có thể dùng để chế bùa rèn khí cụ, dù chỉ khảm lên chuôi kiếm, thì lúc thi triển mấy loại pháp thuật nhỏ cũng có tác dụng khác nhau, chẳng qua đối với người có tu vi cao thâm mà nói, làm như vậy khá là vô bổ, cũng là một loại lãng phí." Phương Dữ thay đổi thái độ: "Cũng may những linh thạch này chỉ là loại thường, dùng làm tiền cũng không có gì nghiêm trọng, đệ tử nội môn chúng ta mỗi tháng có thể lĩnh mười viên Nguyệt linh thạch, ngươi có thể dùng để mua đồ mình thích."
Nói đoạn hắn hất hàm về hướng dãy tường ở góc phải điện: "Thấy gian hàng bày bên kia không, ta lĩnh Nguyệt linh thạch xong, đa số là tìm tới gian hàng đó."
Hàn Ngâm nhìn theo: "Có bán nhiều thứ hay lắm sao?"
"Hay chỗ nào!" Phương Dữ ảo não nói: "Toàn là mấy món nhìn được mà không xài được, thú vị thì thú vị, nhưng chả có tác dụng gì nhiều. Thường thì ta mua xong là hối hận ngay, nhưng lần sau thấy lại không kiềm được muốn mua tiếp."
Hàn Ngâm đen mặt.
Phương sư huynh, huynh còn không biết xấu hổ mà nói ra nữa, kiểu tính khí trẻ con này của huynh mới là không có chỗ nào hay!
Đương nhiên cô sẽ không nói ra suy nghĩ của mình, mà chỉ vô cùng tò mò với gian hàng này, vừa định kéo Phương Dữ đi qua xem thử, ai dè một nữ đệ tử ngoại môn đã đi tới, hơi đỏ mặt nói với Phương Dữ: "Phương sư huynh, gặp huynh thật là khéo, muội có hai vấn đề khó hiểu, muốn tìm huynh thỉnh giáo, không biết huynh có rảnh chỉ bảo cho muội một chút không."
Phương Dữ xem ra là người tốt tính lấy giúp người làm niềm vui, vừa nghe đã đáp ngay: "Được!"
Hàn Ngâm đứng bên nghe hai người trò chuyện đôi câu, đáng tiếc cô không có tu vi nền tảng, nên nghe mà chẳng hiểu mô tê gì, bèn lặng lẽ nói với Phương Dữ: "Phương sư huynh, hai người cứ trò chuyện, ta qua bên kia xem thử."
Phương Dữ thuận miệng đáp: "Được, ngươi đừng chạy lung tung, chốc nữa ta đi tìm ngươi."
Hàn Ngâm lên tiếng trả lời rồi đi dạo tới trước gian hàng, nhìn mà hoa cả mắt, đúng như Phương Dữ nói, món nào món nấy đều trông rất thú vị, nhưng người mới vào tiên môn như cô thì không nhận ra thứ gì với thứ gì.
Những đệ tử mở sạp cũng rất có mắt nhìn, ban đầu liếc thấy ngọc bội trắng đeo bên hông cô thì tỏ vẻ hâm mộ và cung kính, nhưng sau đó phát hiện trên người cô không có một chút linh khí nào, hoàn toàn là một nhân sĩ phàm tục còn chưa bắt đầu tu luyện, bèn trao nhau ánh mắt hưng phấn, nghĩ cô có khả năng là loại siêu dễ lừa.
Đáng tiếc, chuyển biến nét mặt của họ đều lọt hết vào mắt Hàn Ngâm.
Cô đích thực không có chút xíu thường thức nào của giới tu tiên, nhưng do từ nhỏ đã lẩn lút phố phường, tâm tư dưới màn mắt đi mày lại này làm sao giấu được cô. Thế là cô cười tủm tỉm, tới gần một sạp, nhặt một ngọn cỏ nhỏ xanh biếc nom như lá cây tùng lên, căng mắt nhìn cẩn thận.
"Đây là cái gì thế?"
Đệ tử mở sạp này thấy cô quả nhiên không hiểu, bèn ân cần giải thích: "Đây là Niếp Không thảo."
Hàn Ngâm lắc đầu: "Không hiểu."
"Hái một hạt cỏ kích cỡ như hạt cải từ trên lá xuống, thổi liền ba hơi, hạt cỏ này có thể dài tới ba thước, ăn vào có thể đứng một mình trên không trung, chân không chạm đất."
Mắt Hàn Ngâm sáng lên: "Nghe thú vị thật, nhưng thứ lạ thế này chắc đắt lắm nhỉ?"
Nào có ai hỏi giá kiểu này, chẳng phải là mời người ta làm thịt à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!