Editor + Beta: Basic Needs
Lại thêm một mùa xuân, Cố Phong Giản phải về kinh để báo cáo công tác.
Hạ Uyển sắp xếp quần áo và đồ ăn cho mọi người thật tốt, rồi chọn một ngày không nóng không lạnh để xuất phát.
Hạ Uyển vẫn rất thích nơi này. Ở đây không ai quen biết bà, cũng không biết quá khứ của bà, chỉ biết rằng bà và Phó Trường Quân xứng đôi vừa lứa, bây giờ bọn họ cứ như vậy mà ở bên nhau nên đều gửi lời chúc phúc đến bà.
Mà bọn họ rất có danh vọng ở đây, mỗi ngày đều sống trong sự thanh tịnh và thanh thản.
Hạ Công nghe nói thì cũng gởi thư nói muốn lại đây nhìn xem. Tất nhiên Hạ Uyển rất hoan nghênh.
Gần đây Tống Sơ Chiêu vẫn không có sức sống, mọi người đều tưởng bởi vì đổi mùa. Mùa xuân ở phương nam vốn dĩ đã vô cùng ẩm ướt, làm cho người ta buồn phiền, mà Tống Sơ Chiêu lại chưa từng trải qua việc này nên không quen với khí hậu thì cũng là chuyện thường.
Huống chi hiện tại nàng phải rời xa phụ mẫu mình một thời gian, trong lòng không nỡ nên mới hậm hực, điều này có thể giải thích được. Ngay cả bản thân Tống Sơ Chiêu còn nghĩ như vậy.
Sự khó chịu này không biến mất mãi cho đến khi xe ngựa khởi hành.
Lúc đầu Tống Sơ Chiêu cảm thấy ngồi trong xe ngựa không thoải mái, cỗ xe kín gió khiến nàng cảm thấy khó thở, cổ như bị vật gì đó bóp lấy thế nên nàng đi ra ngoài cưỡi ngựa.
Thế mà không khí bên ngoài không thông thoáng hơn, nàng ngồi trên ngựa hồi lâu thì cảm giác này không những giảm bớt mà còn khó chịu hơn, lưng đau nhức, cả người mềm nhũn.
Hiển nhiên Tống Sơ Chiêu sợ nên nàng không dám làm bậy, chỉ có thể nhanh chóng trở lại.
Trở lại thùng xe, Cố Phong Giản thấy nàng không thoải mái thì muốn ôm nàng nhưng lại bị Tống Sơ Chiêu đẩy ra liên tiếp bởi vì nàng than nóng. Sau đó lại không còn sức lực gì rúc mình trong góc, dựa đầu vào chiếc đệm không bằng phẳng. Khi tỉnh dậy thì vẻ mặt càng ảm đạm hơn.
Tống Sơ Chiêu chưa bao giờ là một người khó tính như vậy, cũng chưa bao giờ cảm thấy chán cưỡi ngựa. Cố Phong Giản thấy nàng khác thường thì cảm thấy có gì không đúng lắm. Sau khi xe ngựa vào thành, hắn đã ôn tồn thuyết phục nàng đi gặp đại phu.
Vị đại phu đó nghiêm túc bắt mạch rồi lại cười mỉm nói lời chúc mừng với hai người, nói vị phu nhân này đã mang thai.
Cứ nhẹ nhàng như thế lại biết một tin tức không ngờ làm cho hai người kinh ngạc, sự kinh ngạc này qua đi lại biến thành vui mừng khôn xiếc, bên cạnh đó là một chút bối rối do không chuẩn bị trước.
Thời gian cũng không khéo, Cố Phong Giản thấy Tống Sơ Chiêu hiện giờ phản ứng như vậy, không biết ngày sau sẽ vất vả bao nhiêu. Hắn nghĩ mới đi ra không xa, không bằng quay trở về rồi lại tính. Thế nhưng không hiểu sao Tống Sơ Chiêu lại nổi nóng với hắn, một hai nói không thể không tiếp tục khởi hành. Bằng không thì chờ đến lúc sinh đứa nhỏ, lại chờ nó lớn lên một chút thì không biết mấy năm nữa mới quay về kinh.
Tuy nói cũng có lý, nhưng rõ ràng nàng đang bực bội với hắn làm cho Cố Phong Giản không biết có nên đồng ý hay không.
Ban đêm, cả hai nghỉ ngơi tại trạm dịch.
Ván giường ở trạm dịch vừa lạnh và cứng, chăn bông cũng lộ ra mùi ẩm mốc. Bởi vì thời tiết bắt đầu ấm lên khi khởi hành, mà hai người cũng không phải là người khó tính nên cũng không mang theo chăn quá dày.
Nhưng bây giờ tình hình đã khác, Cố Phong Giản sợ nàng ngủ không ngon nên hắn chuyển hết chăn ga gối đệm từ trong xe ra làm đệm cho nàng, đồng thời lại mua thêm hai cái mền mỏng để đắp lên người Tống Sơ Chiêu.
Cố Phong Giản dành thời gian tìm đại phu trong thành để hỏi về những điều cần chú ý khi chăm sóc phụ nữ mang thai, nhân tiện hắn cũng viết thư báo cho Hạ Uyển để bà có sự chuẩn bị. Tống Sơ Chiêu cảm thấy hơi mệt nên trở về phòng ngủ trước.
Không biết đã qua bao lâu, trời bên ngoài đang tối dần.
Tống Sơ Chiêu nhíu mày, cả người nàng như bị bóng đè nên không mở được mắt. Nàng có thể nghe thấy tiếng động xung quanh, cũng biết cả Cố Phong Giản đang nằm bên cạnh mình, nàng cảm thấy có một nguồn nhiệt nóng đang tiến đến gần mình, rồi tay nàng bị đối phương cầm lấy.
Tống Sơ Chiêu đang muốn tránh thoát thì một cơn gió mát lạnh thổi từ trên cao xuống. Cơn gió ôn hòa dần dần cuốn đi cơn cáu kỉnh của nàng, đồng thời cũng cuốn đi nỗi hoảng sợ vì không thể cử động được.
Tống Sơ Chiêu dần dần bình tĩnh lại, hô hấp cũng trở nên ổn định, cuối cùng nàng cũng chìm vào giấc ngủ.
Tống Sơ Chiêu ngủ được tới nửa đêm rồi tỉnh dậy thì mọi thứ vẫn bình thường, không những không thấy nóng mà còn cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều. Sự chênh lệch này khiến nàng băn khoăn không biết đó sự thật hay chỉ là cảnh trong mơ của mình.
Tống Sơ Chiêu mở mắt ra, nàng xoay người lại thì thấy Cố Phong Giản bên cạnh cũng mở mắt theo. Cây quạt trên tay hắn vẫn đang phe phẩy về phía nàng, chẳng trách nàng có thể ngủ yên giấc, không biết đối phương có phải luôn thức để chăm sóc mình hay không.
Thấy trong mắt nàng không còn buồn ngủ, Cố Phong Giản tiến lại gần rồi ấn sờ lên trán nàng, hắn thấp giọng hỏi: "Có khó chịu không?"
Tống Sơ Chiêu lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!