Chương 67: Phiên ngoại 1

Một nữ tử ăn mặc tả tơi đứng trước cổng.

Nàng cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo cáu bẩn không thể nhìn ra màu ban đầu, quẫn bách cong ngón chân, lùi lại với một đôi giày đã mòn tới mức cũ nát. Nàng nâng gánh nặng trên vai, trải qua vài lần đứng lên lại ngồi xổm xuống, cuối cùng nàng vẫn hạ quyết tâm, lại một lần nữa ngây ngốc đứng sau bức tượng đá ngoài cửa, quan sát những người đi đường qua lại.

Khuôn mặt đầy tang thương, trong ánh mắt lộ ra nỗi u buồn và mê mang. Rõ ràng tuổi còn trẻ nhưng đôi bàn tay đã bị che kín bởi những vết sẹo và vết chai do công việc, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được sự nghèo khó trong cuộc sống của nàng.

Đôi mắt của nữ tử này trôi đi, trôi theo dòng người qua lại.

Nàng phát hiện những nữ tử bước vào cánh cửa này đều ăn mặc đẹp đẽ, cho dù không mặc loại vải đắt tiền thì ít nhất cũng có thể giữ quần áo gọn gàng, ngăn nắp.

Ở trong thôn nàng, phụ nữ không có một khắc để ngừng nghỉ. Họ phải phụ giúp việc nhà, làm đồng áng, chăm sóc đệ, muội và con cái. Nào có thể giống với các nàng ấy – những người vốn dĩ không phải là người thường – duy trì trạng thái sạch sẽ như vậy mọi lúc mọi nơi. Huống chi bọn họ còn có đầy đủ quần áo, không giống như nàng, mặc bộ quần áo mà huynh trưởng không muốn nữa bởi vì nó quá cũ nát, còn phải sửa chữa lại bằng cách vá lại bằng những mảnh vải vụn đủ màu, làm cho một bộ trang phục chẳng giống cái gì.

Nữ tử này tỏ ra nghi ngờ và không dám đi tiếp nữa. Mấy năm trước, trong thành đột nhiên xuất hiện một khu nhà "Cứu tế viện" đặc biệt. Khác với cứu tế viện chỉ nhận lão ấu tàn tật do triều đình quản lý thì cứu tế viện này lại chỉ nhận phụ nữ, mà đặc biệt là nữ tử trẻ tuổi, nếu như là bé gái thì cũng được nhận.

Điều này thật kỳ lạ.

Bởi vì nó quá nổi tiếng, chậm rãi truyền vào thôn nên nàng mới có thể biết đến. Nhưng những chuyện liên quan đều không rõ ràng lắm, người trong thôn chỉ coi như là trò đùa mà không bao giờ tin tưởng.

Nghe người trong thôn nói nếu một nơi chỉ tuyển nữ giới thì e rằng có âm mưu gây rối gì đó; nếu không chỉ tuyển một đám phụ nữ, còn cung cấp đồ ăn ngon lại nuôi dưỡng các nàng thì làm sao nuôi nổi?

Nếu không phải không chịu đựng được nữa thì nàng cũng sẽ không liều lĩnh chạy ra ngoài như vậy.

Nữ tử nhớ tới mấy cô nương trong thôn bị mẹ mìn bắt cóc bán đi mà không khỏi sợ hãi, sợ nơi này cũng chỉ là nơi cấu kết bẩn thỉu giữa thương nhân và quan lại mà thôi.

Nghĩ đến đây, dũng khí của nàng bị cái mình không biết đánh bại, nàng nhịn không được muốn chạy, thử đi tìm người hỏi thăm.

Nhưng……

Nàng nghe tiếng kêu đói lục bục cồn cào trong bụng nên đưa tay lên ấn bụng, một nỗi buồn dâng lên trong lòng nàng.

Chỉ vì sự bốc đồng mà nàng mới trốn ra đây, số lương khô mang theo trên người để lên đường cũng đã ăn hết rồi, nửa chặng đường sau gần như nàng chỉ uống nước mới chống đỡ để tới đây. Nàng không dám bắt chuyện với những người nam tử khác. Nhờ gặp một số ít người hảo tâm trên đường, thấy nàng thật sự đáng thương nên không đợi nàng mở miệng đã cho nàng ăn một ít mới làm cho nàng không đến mức bị đói chết.

Có ai ngờ rằng nàng vượt qua chặng đường gian nan nhất, trăm cay nghìn đắng mới tới trước cửa nhà này lại bắt đầu chần chừ.

―― ta thật đúng là vô dụng!

Nữ tử đột nhiên tức giận trong lòng, không thể giải thích được tự phỉ nhổ chính mình. Nàng dùng tay đập vào đầu gối mình rồi lại rồi vò đầu bứt tóc.

"Cô nương."

Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng kêu khẽ. Nữ tử sửng sốt, nàng ngẩng đầu thì thấy một nữ tử như thần tiên.

Nàng hốc mồm, nhất thời không hồi phục, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

Cô nương này không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà khi cười còn có vẻ rất dịu dàng, khóe mắt cong cong, làn da trắng ngần, trên người còn thoang thoảng hương thơm.

Tống Sơ Chiêu thấy nữ tử đó ngây người thì nàng lại gọi một tiếng và hỏi: "Cô nương, ngươi làm gì ở đây?"

Nữ tử lập tức đứng lên, ấp a ấp úng: "Ta…… Ta lập tức đi ngay!"

"Đừng đi!" Tống Sơ Chiêu bắt lấy nàng nói, "Ngươi tới nơi này tìm người giúp đỡ đúng không? Vì sao không đi vào? Ngươi không đi nhầm đâu, nơi này chính là cứu tế viện."

Nữ tử quay đầu lại, nhìn chằm chằm năm ngón tay đối phương đang chộp lấy cánh tay mình, sắc mặt đỏ bừng.

Nàng đã không tắm trong mấy tháng. Trước khi đến đây thì nàng chỉ tìm một con sông gần đó để giặt sơ qua áo ngoài một lần rồi sau đó lại mặc cái áo ướt như vậy vào. Mặc dù quần áo bây giờ đã khô nhưng chúng vẫn còn có mùi, nàng cảm thấy như mình đã làm dơ tay đối phương.

Tống Sơ Chiêu đến gần một bước, trấn an hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Nữ tử nhỏ giọng ngập ngừng: "Mẫu thân, kêu ta, Nhị nương. Thôn trưởng đặt tên cho ta là A Vân."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!