Editor + Beta: Basic Needs
Nói là giữa trưa có thể tới kinh, thực tế là Tống Sơ Chiêu chờ đến chạng vạng ở cửa thành cũng không phát hiện người đâu.
Tướng sĩ đi ra ngoài dò xét báo lại rằng Tống tướng quân có mang theo ít xe chứa đồ về, nhưng xe gặp trục trặc giữa đường nên bị chậm. Nay đã cử người đến sửa xe, chắc có thể đến nơi trước khi cổng thành đóng.
Tống Sơ Chiêu vốn dĩ đang đứng đợi, sau đó Cố phu nhân cũng tới. Nàng không nỡ để một phu nhân như vậy đứng hoài cùng mình trên phố, nên tìm một quầy hàng gần đó ngồi xuống.
Cố phu nhân còn kéo theo Cố Phong Giản tới. Dù hai người từng có tình hữu nghị trèo tường nhưng ở trước mặt Cố phu nhân, bọn họ phải giả bộ thật ngoan ngoãn.
Cố phu nhân thấy ánh mắt hai người cứ tránh nhau, không biết là bọn họ đang chột dạ, còn tưởng vì ngại ngùng nên bà còn nói chuyện phiếm giúp khuấy động không khí.
Bà nắm lấy tay Tống Sơ Chiêu nói: "Đã lâu ta chưa gặp mẫu thân con, nghĩ lại còn hơi khẩn trương. Không biết nàng còn có thể nhận ra ta hay không."
Tống Sơ Chiêu mở miệng nói: "Nương con có trí nhớ rất tốt, đừng nói là trước đây còn từng là tỷ muội, nữ tử mỹ lệ như Cố phu nhân dẫu người chỉ gặp một lần thì cũng không quên đâu."
Cố phu nhân nghe được thì cười to, thật muốn hôn con bé một cái: "Đứa nhỏ này, làm sao con lại nói như vậy? Thật sự là làm ta thích thật."
Xuân Đông cũng cười: "Cô nương chúng ta thật sự làm cho người ta yêu thích, ai ở cùng nàng ấy đều vui vẻ cả. Phu nhân không biết đâu, mấy ngày nay Hạ Công đã trẻ lại không ít. Ngay cả Phó Tướng quân tới Hạ phủ cũng bị cô nương chọc cười."
Trong lòng Tống Sơ Chiêu lại nói ta cũng không phải người thích kể chuyện cười. Xuân Đông, ngươi thổi phồng ta quá mức rồi.
Cố phu nhân nói với sự ẩn ý: "Xem ra ta thấy ngươi đã quên mình là người Cố phủ rồi nha."
Xuân Đông lắc lắc đầu nói: "Đều giống nhau mà. Dù sao sau này nô tì cũng phải đi theo cô nương đúng không? Vậy thì vẫn là người Cố phủ nha."
Tống Sơ Chiêu kéo vạt áo của nàng ta.
Cố phu nhân cười thầm: "Vậy ta chờ ngươi trở về Cố phủ một lần nữa, ta nhất định sẽ thưởng cho ngươi thật tốt."
Xuân Đông: "Cảm ơn phu nhân, cảm ơn cô nương!"
Tống Sơ Chiêu xấu hổ, nhún vai với Cố Phong Giản.
Cố Phong Giản cười cười, đẩy chén trà trước mặt mình qua.
Tống Sơ Chiêu không rõ lý do, nàng bưng lên với sự hoài nghi. Lúc nàng chuẩn bị uống thì Cố Phong Giản lại giơ tay đè xuống.
Cố Phong Giản sờ bên thành ly một chút, ra hiệu cho nàng…cầm cho ấm tay.
Cố phu nhân trợn tròn mắt, dù cho là Ngũ lang nhà bà thì bà cũng sắp không chịu nổi.
Nói một câu thì có chuyện gì à?
Hơn nữa, không phải Cố phủ bọn họ cũng có lò sưởi tay hay sao?
Cố phu nhân kiêu ngạo đặt cái lò sưởi tay lên bàn, bà đẩy sấn tới bên cạnh chén trà đơn sơ. Đoạn, cười hiền lành: "Chiêu Chiêu có thấy lạnh không? Có phải quên mang theo đồ lúc ra khỏi cửa hay không? Đây, Tư di đưa cho con này."
Thật ra Tống Sơ Chiêu không lạnh lắm, dù sao nàng đã ở biên quan quen rồi, lại có thêm nội lực trong thân nên chỉ cần mặc ấm thì sẽ không có vấn đề lớn. Nàng vừa chuyển tầm mắt đã thấy Cố Phong Giản đưa tay mình vào trong ống tay áo dài, thế nên nàng liền đẩy lò sưởi sang, nói: "Thật ra con cũng còn tốt lắm. Cố Ngũ lang, ngươi có cần không?"
Nụ cười trên môi Cố phu nhân bỗng cứng đờ, còn Cố Phong Giản thì cúi đầu cười thành tiếng. Mới vừa rồi hắn chỉ tùy ý tìm cớ mà thôi. Hắn thuận tay nhận lấy cái lò, gật đầu nói: "Đa tạ Tống cô nương."
Tống Sơ Chiêu phất tay: "Đâu có gì, đâu có gì."
Cố phu nhân: "……" Thôi được rồi, bà không cần tham gia vào cuộc vui này nữa.
Cố phu nhân chọn những lời khác để trò chuyện với Tống Sơ Chiêu. Bà hỏi rất nhiều chuyện về tình hình gần đây của Hạ Uyển, cũng như sở thích của Hạ Uyển, xem như là lời nhắc nhở cho Cố Phong Giản, làm cho hắn cẩn thận ghi nhớ trong lòng, đừng phạm sai lầm ở lần đầu tiên gặp mặt.
Thật ra trong lòng bà cũng biết rõ rằng Hạ Uyển là người rộng lượng thoải mái, tuyệt đối sẽ không chán ghét nhi tử mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!