Editor + Beta: Basic Needs
Dù cho rất cẩn thận nhưng thời điểm Tống Sơ Chiêu trở lại Cố phủ vẫn bị người khác bắt gặp.
Vô cùng không may, người đó lại là Cố phu nhân – người vẫn đang chờ nàng từ sáng tới giờ.
Cái này cùng kỹ thuật của nàng không có liên hệ, rõ ràng là do vận khí không tốt.
Trong lòng Tống Sơ Chiêu kêu khổ, hạ vạt áo xuống lại mang theo khi thế giác ngộ đầy hiên ngang, tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi tới phía trước cổng, nàng chuẩn bị nghênh đón một trận chỉnh đốn.
Cũng không biết gia pháp Cố gia là gậy hay roi, là ngắn hay dài, là ngay từ đầu phong ba bão táp hay bắt đầu kể từ chuyện xưa.
Nhưng là nàng…phải đi, không thể lựa chọn.
Cố phu nhân nhìn thấy nàng từ bên kia, trên mặt lộ vẻ nôn nóng rồi vội vàng bước nhanh đến. Đến khi thấy rõ bộ dáng của nàng thì càng thêm hoảng loạn, liên tục dò hỏi:" Đây là làm sao vậy? Như thế nào lại có bộ dạng này?"
Tống Sơ Chiêu cảm thấy mình rất sạch sẽ, đây không phải đã trở lại nguyên vẹn sao? Cũng không có thiếu tay áo hay thiếu chiếc giày nào.
Đôi mắt của Cố phu nhân hàm chứa lo lắng: "Con ta, vì sao con không nói lời nào?"
Tống Sơ Chiêu nghĩ Cố Phong Giản là người ít nói ít cười thì nỗ lực xụ mặt chần chờ nói: "Vô ý té ngã một cái mà thôi."
Bộ dạng nghiêm túc của nàng lại thiếu khí thế lạnh lẽo từ trong xương cốt của Cố Phong Giản, làm cho Cố phu nhân khi thấy biểu hiện ấy lại trải qua cảm xúc lo lắng của người làm mẹ thì hiểu thành nàng đang ấm ức.
Cố Phong Giản từ khi nào biết ấm ức?
Nhưng xem ra đó thật sự là ấm ức tủi thân!
Cố phu nhân đau lòng nói: "Con ngã có đau không? Có chỗ nào bị thương không? Lại ngã ở nơi nào? Bệnh con còn chưa hết vậy mà vội vội vàng vàng chạy đi là muốn làm cái gì? Nếu như con thật sự muốn ra ngoài thì cứ từ cổng chính mà đi ra, người nào dám ngăn cản con? Tuy nhiên tốt nhất là có thể đem người theo…"
Tống Sơ Chiêu thật sự không quen cách quan tâm này, vội tránh khỏi tay bà, theo thói quen lấy ra khăn trắng rồi lau qua quần áo một lần nói: "Không có gì. Con chỉ là bị cọ trúng một chút."
Nàng đang tùy ý lau lại phát hiện không khí đột nhiên yên tĩnh thì ngẩng đầu, phát hiện Cố phu nhân đang mang theo vẻ tìm tòi lẫn nghiên cứu mà nhìn chằm chằm vào khăn lụa trên tay nàng.
Ánh mắt lộ vẻ gì thì nàng không rõ, chỉ chắc chắn không phải là ánh mắt lo lắng hay vội vàng vừa rồi.
Tống Sơ Chiêu: "……"
Da đầu Tống Sơ Chiêu căng ra: "Con mua."
Cố phu nhân cố nhịn cười, không nói đến việc khăn kia nhìn đã cũ, hơn nữa xem ra là loại các cô nương hay dùng. Bà chỉ thay đổi ngữ điệu hỏi: "Con đi đâu? Nương tính đưa cho con vài thứ mới phát hiện không thấy người. Người gác cổng lại nói không thấy con đi ra ngoài, ta đã lục tung cả phủ lên mà vẫn không thấy con làm cho tứ ca con chạy ra ngoài đi tìm người rồi."
Tống Sơ Chiêu: "Chỉ là nằm một chỗ lâu quá nên tùy ý đi ra ngoài một chút thôi."
Cố phu nhân trịnh trọng gật đầu: "Nương hiểu!"
Tống Sơ Chiêu: "……" Người hiểu cái gì?
Cố phu nhân nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: "Ta nghĩ con cũng mệt mỏi, đi về trước thay quần áo rồi nghỉ ngơi đi. Nương không quấy rầy con. Chút nữa ta sai người đem đồ ăn đến phòng cho con."
Tống Sơ Chiêu kinh ngạc với sự khoan dung của Cố phu nhân, không chỉ không truy cứu thậm chí còn không hỏi thêm. Đây là khác hẳn nề nếp trong Tống gia!
Phụ thân còn từng đe dọa qua một lần nói nhà quan lại ở kinh thành nhiều quy củ, nàng nếu muốn ở tại kinh thành sẽ sớm bị thế gia phu nhân chê cười vì bản tính của mình, làm cho nàng phải thu liễm không ít sau khi hồi kinh.
Quy củ ở nơi nào?! Hay là vẫn còn sóng ngầm?
Tống Sơ Chiêu lâm vào mờ mịt, đờ đẫn mà bước chân về trong viện. Chưa đi được vài bước lý trí đã trở lại, chợt nhớ tới một việc: "Con có một chuyện muốn nói!"
"Sao?" Cố phu nhân: "Chuyện gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!