Ban đêm, Hạ phu nhân đang ngủ say bỗng bị đánh thức, khuôn mặt phóng đại của Hạ lão gia hiện ra trước mặt bà, ông nhăn nhó, vẻ mặt thảm thương.
Hạ phu nhân vỗ lên trán ông, đẩy ông ra, bà bực bội: "Ông làm cái gì vậy!"
Hạ lão gia vô cùng đau lòng nói: "Chiêu Chiêu, con bé…không thấy con bé đâu rồi!"
Hạ phu nhân ngồi dậy cùng với tiếng "Cách", bà duỗi tay muốn rút kiếm, nói với giọng khiếp sợ: "Có thích khách?!"
Hạ lão gia ngồi xuống bên cạnh, ông vỗ lên đùi mình: "Nó trèo tường đi ra ngoài!"
Lúc đầu Hạ phu nhân bị dọa đến mức hồn xiêu phách lạc nên bà hừ một tiếng: "Chỉ là trèo tường mà thôi." Vậy mà cũng chuyện bé xé to.
"Nó còn có thể tới chỗ nào?" Tâm can của Hạ lão gia run rẩy, "Còn không phải đi tìm tiểu tử Cố gia kia sao?"
Hạ phu nhân ngáp một cái: "Gặp mặt chỗ nào chả được? Cũng đâu có khác biệt gì."
Hạ lão gia vẫn bất bình, ông nghiến răng nghiến lợi: "Là do tên tiểu tử Cố gia đã dạy hư con bé, trước kia Chiêu Chiêu đâu có trèo tường!"
"Người ta leo tường vào mà Chiêu Chiêu cũng không đuổi hắn ra, chứng tỏ hai người bọn họ là dạng ngươi tình ta nguyện! Hạ phu nhân không thể không nói, "Ông nóng vội chuyện của mấy đứa nhỏ thì có lợi ích gì? Ta tin rằng bọn nó có chừng mực, ông cũng không nên làm mấy chuyện làm cho tụi nó chán ghét."
"Ai da, nếu như thật sự có chừng mực thì sẽ không làm chuyện như vậy. Ngay từ đầu ta không nên thả cho tên tiểu tử họ Cố kia đi vào. Chiêu Chiêu của ta là đứa bé ngoan vậy mà bị nó dạy hư thành thế này!" Hạ lão gia xoa đầu hỏi, "Đúng rồi, có phải gần đây Cố Ngũ lang cũng không còn ghé tới đây đúng không?"
Hạ phu nhân: "Nó tới thì ông nói nó, nó không tới thì ông cũng nói."
Hạ lão gia bước tới lui trước giường hai ba bước: "Chuyện này… Rõ ràng là có gì đó không bình thường đây. Ta nghĩ bởi vì nó không tới cho nên Chiêu Chiêu mới phải mò qua kia."
Hạ phu nhân nói: "Hay là nó biết được ông cho người ở bên cạnh nghe lén?"
Hạ lão gia dậm chân: "Ta nghe lén lúc nào? Không phải chuyện này ta cũng không biết sao?"
Hạ phu nhân nói thầm: "Đây là chuyện mà ông làm nhiều nhất mới đúng."
"Thì ra tên tiểu tử này chơi trò lạt mềm buộc chặt!" Hạ lão gia bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện, "Tâm tư của nó đúng là thâm sâu! Không phải là người tốt lành gì!"
Hạ phu nhân: "……"
Mới chạng vạng vẫn có ấn tượng tốt với người khác, còn chưa đến tối thì đã thay đổi suy nghĩ.
Lão nhân này, ông không biết rằng hầu hạ ông khó khăn như thế nào đâu.
Cũng may không bao lâu sau thì Tống Sơ Chiêu đã trở lại. Lúc đi có dạng gì, khi trở về vẫn là cái dạng đó. Hơn nữa còn thấy tâm tình còn tốt hơn không ít.
Mãi cho đến khi nàng trở về bình an, Hạ lão gia mới dám nằm xuống nghỉ ngơi.
Cảm giác kinh hồn bạt vía hằng ngày thế này thật khó chịu, ví như bây giờ, Hạ lão gia thiếu chút nữa đã không dậy đúng giờ vào sáng hôm sau. Tất cả đều vì niềm tin "Ta sẽ cùng cưỡi ngựa với Chiêu Chiêu" đã chống đỡ cho ông.
……Nhưng mà Chiêu Chiêu nhà ông hoàn toàn không định cùng chơi với ông.
Cưỡi ngựa vẫn có sự nguy hiểm rất lớn, cho dù là tay sành sỏi như Tống Sơ Chiêu thì cũng có lúc gặp tai nạn ngoài ý muốn. Nhưng mà nàng nhanh nhẹn, chỉ cần không bị vó ngựa đá thẳng vào người thì chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày đã có thể khỏi hẳn, còn Hạ lão gia thì lại khác.
Tống Sơ Chiêu kiên quyết từ chối làm cho ông bị chém thêm một đao sau khi bị đả kích về vụ trèo tường tối hôm qua. Lúc này ông như hấp hối, tinh thần không gượng dậy nổi.
Tống Sơ Chiêu cưỡi ngựa một mình đi vòng quanh Hạ phủ, đi tới đi lui ba vòng từ trước sân, mỗi lần nhìn thấy bóng dáng cong lưng không vui của ông, trong lòng nàng cũng rất khó chịu nên đành thôi chơi.
Hạ lão gia thấy nàng dừng lại và chỉ nói chuyện với mình, ông cảm thấy rằng mình đã quấy nhiễu sự hào hứng của nàng nên ông cũng tự trách mình.
Hai người tổ tôn bắt đầu khách sáo với nhau, để cho con ngựa đứng đìu hiu trong sân.
Hạ lão gia đột nhiên nhớ tới một chuyện, ông hỏi: "Vậy để ngoại công tìm người tới chơi cùng con??"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!