Chương 45: Cưỡi ngựa

Tống Sơ Chiêu còn chưa đến gần thì người hầu đứng canh cửa đã vui mừng hô: "Tam cô nương, người đã về rồi!"

Giọng nói của hắn ta dừng một chút, đến khi nhìn thấy trang phục của nàng thì âm thanh trở nên run rẩy và xuống tinh thần.

"Tam cô nương, vì sao người lại thay quần áo?"

Tống Sơ Chiêu bị hắn chọc cười: "Không cần nghĩ nhiều, chỉ làm dơ đồ ở trên núi cùng với tiểu Huyện chúa, thế nên đành tìm người khác mượn đồ mà thôi."

Người hầu không cam lòng hỏi: "Vậy vì sao là Ngũ công tử lại đưa người trở về?"

Hắn ta vừa thoáng nhìn thấy Cố Phong Giản từ khe hở trên rèm cửa.

Tống Sơ Chiêu nói: "Bởi vì sư tỷ hắn cũng ở tại núi Thiếu Lăng, chúng ta tình cờ gặp."

Người hầu ghét bỏ: "Thật là trùng hợp…"

Tống Sơ Chiêu chần chờ, nàng hỏi: "Ngoại tổ phụ của ta đâu rồi?"

Tráng hán lập tức nói: "Lão gia đang ở chuồng ngựa sau hậu viện, để ta đi gọi lão gia thay cho người."

Tống Sơ Chiêu suy nghĩ, rồi ngăn hắn lại nói: "Vẫn để ta qua đó tìm ông, vừa lúc ta cũng muốn nhìn mấy con ngựa."

Vị trung niên nam tử có dáng người cao lớn này rõ ràng ngây người ra, đôi mắt đang nửa híp cũng mở to lên.

Sau khi cô nương đến Hạ phủ, nàng ấy vẫn luôn biểu hiện lễ phép đến mức xa cách, chưa bao giờ chủ động đi tìm lão gia khi không có chuyện gì xảy ra, chứ đừng nói đi đến chỗ chuồng ngựa.

Tuy rằng Hạ lão gia khổ sở nhưng ông cảm thấy đây là lần đầu Tam cô nương về nhà, nên không thân cận với bọn họ cũng là chuyện thường tình. Thế nên ông chỉ dặn dò mọi người đừng đi quấy rầy nàng, có lẽ chờ cho đến khi ở chung lâu thì nàng sẽ dần quen thuộc.

Chẳng lẽ hôm nay chính là ngày xuân về hoa nở, thời cơ đã đến hay sao?!

Nam tử nhanh chóng phản ứng lại, hắn nói trong sự kích động: "Thật tốt! Ta lập tức dẫn đường cho người! Đi bên này này!"

Hắn nói xong thì đi về phía hậu viện như bay, không chút nào cảm thấy tốc độ của mình quá nhanh.

Tống Sơ Chiêu cảm thấy phản ứng của người gác cổng này thật là thú vị, nàng cười hai tiếng, lắc lắc tay áo rộng thùng thình xuống, nắm lấy cổ tay áo trong lòng bàn tay rồi lon ton chạy theo.

Trong lòng nàng hơi ngại ngùng nhưng chủ yếu là hưng phấn.

Lúc trước thấy Hạ lão gia vây quanh Cố Phong Giản thì nàng rất muốn được cảm nhận một chút. Dù sao thì phụ mẫu rất nghiêm khắc với nàng, nàng còn chưa trải qua cảm giác của việc được cưng chiều vô cùng như thế.

Vị tôi tớ đến gần cổng viện thì dừng bước, ý muốn Tống Sơ Chiêu tự đi vào, để cho hai ông cháu ở chung với nhau trong chốc lát.

Chuồng ngựa ở hậu việc được Hạ lão gia cố tình dựng lên cho Tống Sơ Chiêu, bởi vì ông đoán có lẽ Tống Sơ Chiêu sẽ thích cưỡi ngựa.

Ông dọn sạch đồ đạc được bài trí ở xung quanh, làm lộ ra một khoảng đất trống vừa vặn có thể cưỡi ngựa đi hai vòng. Sau này lại lo lắng Tống Sơ Chiêu không thích, ông sai người hầu quét dọn một lần chuồng ngựa từ trong ra ngoài.

Đồ cũ có mùi hôi có thể vứt bỏ thì bỏ, nếu không dễ quăng đi thì phải lau nhiều lần cho sạch sẽ, phải dọn sạch phân ngựa kịp thời, cũng phải đảm bảo rơm rạ vừa khô lại vừa mới.

Thế nên lúc Tống Sơ Chiêu đi vào cũng không ngửi được mùi là lạ gì. Nếu như ở biên quan thì mùi hôi phỏng chừng đã bốc xa ra một dặm.

Hạ lão gia đang đưa lưng về phía cổng viện để tắm cho ngựa. Nghe thấy tiếng chân bước vào, ông cho rằng là hạ nhân trong phủ đi tới nên thuận miệng hỏi câu: "Có chuyện gì?"

Tống Sơ Chiêu nói: "Thân con ngựa này chắc nịch, bốn vó nhanh nhẹn, trông giống như một con ngựa tốt."

Lưng của Hạ lão gia bỗng nhiên khựng lại, sau đó ông chậm rãi xoay người, cười nói: "Là Chiêu Chiêu tới sao? Ánh mắt của con thật tốt, đây chính là một con ngựa tốt có tiếng được bệ hạ thưởng cho Phó thúc con, ta nhìn nó thấy thích nên mượn hắn để chăm sóc mấy ngày."

Tống Sơ Chiêu nhe răng cười với ông: "Phó thúc cũng thật hào phóng khi bỏ được thứ mình yêu thích."

Vì nụ cười này mà trong lòng Hạ lão gia đã có một mảng mềm mại, ông cẩn thận hỏi: "Con có muốn sờ nó hay không? Không cần sợ, con ngựa này rất nghe lời."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!