Cố Phong Giản cũng không đi nhanh bởi vì muốn xem xét dấu vết ven đường. Lúc hắn đã đi được một đoạn thì nghe thấy tiếng động vội vã đuổi theo truyền đến từ phía sau.
Vốn Cố Phong Giản cũng không để ý, cảm thấy người nọ sẽ chủ động trở về, nào ngờ đối phương lại không nghe theo mà đuổi đến đây.
"Ngươi đợi một chút!" Đường Tri Nhu hô lớn, "Tống Tam nương, ngươi chậm một chút! Chờ ta với!"
Cố Phong Giản miễn cưỡng dừng lại, nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Ngươi vào đây làm gì?"
"Ta cũng không thể để ngươi một mình trong rừng núi này chứ?"
Đường Tri Nhu cẩn thận vòng qua chướng ngại vật ở dưới chân, đi gần về phía Cố Phong Giản. Nhưng ngọn núi chưa được khai phá nên gập ghềnh nhấp nhô, có nhiều cành cây chết chằng chịt. Nàng ta chưa kịp bước hai bước đã bị gai cuốn vào váy, trông rất vất vả.
Trong lòng Đường Tri Nhu bực bội lại không có chỗ trút ra nên đành phải kìm nén lại, nàng ta hỏi: "Lúc này ngươi muốn đi đâu?"
Cố Phong Giản nói: "Lên núi." Tìm Liệt Thủy nhờ hỗ trợ tìm người, nếu không bọn họ có thể dễ dàng lạc hướng ở giữa đường.
Đường Tri Nhu nghĩ tốt xấu gì thì bọn họ cũng chịu chung hoạn nạn, chuyện lúc trước cũng không cần tính toán, nàng ấy vươn tay muốn kéo đối phương cùng đi. Bất ngờ, Cố Phong Giản nhanh chóng hất tay nàng ta ra, rồi tạo ra một khoảng cách với nàng ấy, vẻ mặt không vui vẻ gì.
Đường Tri Nhu bị thương nên trả lời: "Ngươi hung dữ như thế làm gì!"
Cố Phong Giản: "Ta không thích có người chạm vào ta."
Đường Tri Nhu kêu: "Ngươi cho rằng ta muốn sao?!"
Cố Phong Giản nào phải là người thương hoa tiếc ngọc: "Vậy cách xa ta một chút."
Đường Tri Nhu tức giận đến mức chóng mặt, thiếu chút nữa là bật khóc, vừa lúc nàng ấy xoay người đi lại nghe Cố Phong Giản nói: "Nếu như không muốn lạc đường và bị nhốt ở đây thì đi theo ta."
Đường Tri Nhu do dự, ánh mắt đảo quanh bốn phía, xác nhận rằng nàng ấy đã từ lâu không thể nhận ra phương hướng của mình mà dũng khí trở về một mình cũng không có, vì vậy nàng ta ngoan ngoãn đi theo.
Nàng ta vừa đi vừa tức tối, chân đá mấy cục đá trên mặt đất, rồi lại dùng sức giẫm mạnh lên đám cỏ khô, trong miệng lại không ngừng lầm bầm.
Nàng đâu có chỗ nào không đúng với Tống Sơ Chiêu đâu? Vấn đề hiển nhiên không phải ở trên người nàng, mà bởi vì Tống Tam nương quá mức lãnh đạm, vừa lãnh đạm vừa vô tình. Không hiểu sao Cố Ngũ lang lại thích người như vậy?
Hay là đối phương thích người lãnh khốc vô tình?
Đường Tri Nhu dứt khoát không dám tưởng tượng thêm.
Hai người yên tĩnh đi về phía trước một trước một sau. Thấy địa thế phía trước càng ngày càng hiểm trở, lại tính đến thể trạng của Đường Tri Nhu, Cố Phong Giản quyết định vòng qua chỗ này, tìm một con đường khác bằng phẳng hơn.
Cố Phong Giản đang quan sát địa hình, đột nhiên có tiếng hét chói tai ở sau lưng. Tiếng hét như một mũi nhọn đâm mạnh vào tâm trí hắn, phóng đại sự cáu kỉnh trong lòng hắn lên vô số lần.
Cố Phong Giản xoay đầu lại với sự tức giận, lại phát hiện phía sau hắn trống không, chỗ nào có người chứ?
Cố Phong Giản kinh ngạc: "Tiểu Huyện chúa?"
Giọng nói suy sụp của Đường Tri Nhu vang lên ở phía trước không xa, tiếng khóc nức nở lại khàn khàn: "Ta rơi xuống rồi! Ta không thể chống đỡ được nữa! Tại sao lại có cái lỗ ở đây chứ!"
Cố Phong Giản đi theo tiếng nói, hắn phát hiện Đường Tri Nhu đã giẫm phải một cái hố đất ẩn. Cái hố có lẽ đã được đào nhiều ngày nên bị che khuất bởi cỏ dại mọc bừa bãi gần đó, không dễ phát hiện. Đồng thời ánh sáng đã bị cây cỏ cản lại, không thể biết nó sâu như thế nào.
Đường Tri Nhu đã là sợ tới mức mặt không còn một giọt máu. Nàng ấy túm chặt lấy một cái dây mây đang buông xuống từ miệng hố, thân hình lung lay sắp đổ.
Cố Phong Giản duỗi tay túm lấy nàng ấy, muốn kéo người lên. Không ngờ đất gần hố đã bị xới tung, một mình sức nặng của hắn còn tốt, lại thêm khối lượng của Đường Tri Nhu nữa đã khiến cho phần đất sụp xuống, khiến cho hắn cũng rơi theo.
Sau tiếng hai vật nặng cùng nhau rơi xuống, khu rừng trở lại sự bình yên.
Dưới đáy hố có rất nhiều lá chết, tuy hơi có mùi nhưng rất êm ái, khiến cho hai người ngã xuống cũng không bị thương.
Đường Tri Nhu nằm trên mặt đất, thẩn thờ nhìn về phía miệng hố nhỏ hẹp ở trên cao. Mấy phút sau, sự tủi thân như tràn đê, nàng ấy bật ra tiếng khóc thật lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!