Chương 41: Đi chơi

Tống Thi Văn đang buồn rầu vì không biết làm thế nào mới có thể đi tìm Tống Sơ Chiêu, không nghĩ rằng cơ hội lại tới mau như vậy.

Bên Đường Tri Nhu đang hẹn với mấy tỷ muội quen biết, nàng ấy đang định muốn đi ra ngoài một chút.

Sau bữa tiệc ngâm thơ uống rượu, Đường Tri Nhu vẫn nhốt mình trong nhà, không lộ ra một chút tin tức nào, làm cho mọi người còn lo lắng, không biết nàng ấy có chuyện gì không, dẫu sao thì tiểu Huyện chúa không phải là người thích ngồi yên. Lúc này nghe được tin nàng muốn đi ra ngoài chơi thì mới biết rằng nàng ấy hẳn là không có việc gì. Thế là mọi người tranh nhau để hẹn nàng ấy đi dạo ở ngoài thành.

Một đoạn thời gian kia thật ra được Đường Tri Nhu dùng để làm mình bình tĩnh lại, mượn chuyện này để quên đi Cố Ngũ lang. Ai ngờ đâu ở nhà càng lâu, sự cô độc trong lòng nàng ấy càng tăng lên, sự khổ sở đọng lại trong lòng cũng nặng nề hơn. Trong đầu nàng ấy không ngừng nhớ lại bộ dáng hai người kia lúc cùng nhau khiển trách nàng, nó đã trở thành bóng ma trong lòng, quấy nhiễu đến sự yên bình của nàng.

Nàng không phải là kiểu người có thể tự mình ngồi ngẫm nghĩ một chỗ thế này! Thật là tự mình tìm phiền não mà!

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Đường Tri Nhu cảm thấy chi bằng mình đi ra ngoài giải sầu.

Tống Thi Văn nghe được phong thanh thì vội vã chạy đến, kiến nghị Đường Tri Nhu có thể đến núi Thiếu Lăng đi dạo cùng với bằng hữu.

Vốn dĩ Đường Tri Nhu không vui, nàng vẫn còn nhớ tới việc lúc trước Tống Thi Văn đã lợi dụng mình, nên trong lòng nàng vẫn luôn đề phòng Tống Thi Văn. Nếu như có thể, nàng không muốn gọi nàng ta đến. Trên thực tế thì nàng cũng không có gọi, chính tự con người nhàm chán này tiếp cận đến đây.

Ở trước mặt nàng, Tống Thi Văn biểu hiện vô cùng khiêm tốn và áy náy, thậm chí còn xin lỗi nàng. Đường Tri Nhu cũng không phải là cô nương chanh chua, không thể nào trở mặt với người đang hạ mình, nên sự bực bội trong lòng đã tiêu tan đi hơn phân nửa. Hơn nữa Tống Thi Văn còn nói gần đây trên núi Thiếu Lăng có một vị đạo sĩ rất cao tay, dù cho muốn đoán mệnh hay trừ tà hay xem phong thủy đều vô cùng linh nghiệm, nàng có thể đi tìm đại sư để cầu may mắn.

Thật ra Đường Tri Nhu không phải là người coi trọng việc thờ phụng mấy chuyện linh tinh của đạo sĩ hay hòa thượng, ngày thường cũng không hay đi đạo quán hoặc chùa miếu để thắp nhang tỏ lòng thành. Thế nhưng sự kính nể vẫn cắm rễ sâu trong lòng nàng trước nay, nàng cũng không dám chắc chắn rằng những người này không có linh nghiệm, nếu như đi chơi góp vui thì nàng rất thích thú. Thế nên sau khi cân nhắc, nàng đã sảng khoái đáp ứng.

Tống Thi Văn nghe thấy thế thì lại nói Đường Tri Nhu cũng nên gửi thiệp mời cho Tống Tam nương, nàng ta bảo nếu như bỏ quên Tống Tam nương thì có vẻ không ổn. Mấy ngày gần đây vẫn có người âm thầm nói hai người có mối quan hệ không được hòa hợp, nếu như có thể gọi Tống Tam nương đi ra, vậy thì lời đồn sẽ tự sụp đổ.

Mắt Đường Tri Nhu hiện rõ sự xem thường, nàng thầm nghĩ đó cũng không phải lời đồn đâu, nàng ấy và Tống Sơ Chiêu thật sự không hợp nhau, nhưng mà trong đó còn có một phần công lao của Tống Nhị nương ngươi đấy.

Thế nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng trong thâm tâm nàng cũng biết lời nói này của Tống Thi Văn cũng có chỗ có lý. Nàng qua lại thân thiết với phần lớn nữ quyến trong nhà các quan viên trong kinh thành, lại có tiếng hòa đồng thân thiện. Nếu như không để ý tới Tống Tam nương thì chứng tỏ nàng vẫn chưa bỏ qua chuyện cũ, tựa như nàng là người nhỏ mọn.

Cuối cùng, Đường Tri Nhu vẫn viết một tấm thiệp mời, mời Tống Tam nương đi ra ngoài thành để ngắm núi non. Thời gian đã được quyết định cũng rất gần là vào ngày mai. Đoạn, nàng sai người đưa thiệp đến Hạ phủ, đồng thời dặn dò người hầu phải chờ được câu trả lời chính xác của Tống Tam nương thì mới trở về.

Sau khi Đường Tri Nhu sắp xếp thỏa đáng thì mời Tống Thi Văn ra ngoài không được lịch sự lắm. Nàng không bận tâm về điều này, hỏi một câu cũng không mất miếng thịt nào, dù sao thì Tống Tam nương cũng quen ở nhà, chắc gì nàng ta sẽ đi; đương nhiên nếu như nàng ta tới thì nàng cũng không sợ.

Tống Thi Văn đạt được mong muốn của mình, cũng không để ý đến sự lạnh nhạt của Đường Tri Nhu, nàng ta xoay người đuổi theo người đưa tin.

Nàng ta chỉ lo rằng sự việc ở núi Thiếu Lăng được truyền đi quá rộng, làm cho Tống Sơ Chiêu vô tình nghe được tin tức thì lúc đó sẽ không chịu đi.

Lúc đầu nàng ta còn muốn bỏ lá bùa vào trong tấm thiệp để thử xem phản ứng của Tam muội. Nhưng nghĩ đến giá của lá bùa thì trong lòng trào dâng từng hồi đau đớn, nàng ta không bỏ nó ra được, quyết định chỉ dùng nó để bảo mệnh vào lúc mấu chốt.

Không có bùa thì dù gạo nếp có chút ít tác dụng nhưng cũng tốt hơn là không có gì.

Tống Thi Văn gọi tôi tớ truyền tin lại, bôi lên tấm thiệp một lớp bột nếp mỏng, sau khi kiểm tra kỹ sẽ không dễ phát hiện thì mới cho tôi tớ rời đi.

Thiệp mời được đưa đến Hạ phủ một cách nhanh chóng. Biết được đây là thư từ của cô nương nhà khác thì Hạ lão gia rất quan tâm.

Không biết vì sao mà lão gia tử rất để ý đến chuyện nhỏ "Chiêu Chiêu không có bằng hữu" này.

Cố Phong Giản nhìn thấy vẻ mặt kiềm chế sự tò mò của ông, hắn dứt khoát mở tấm thiệp ra trước mặt ông, lại đọc lại nội dung tấm thiệp một lần nữa.

Khi thấy núi Thiếu Lăng, Cố Phong Giản còn sửng sốt một hồi.

Sáng nay Tống Sơ Chiêu đã truyền tin tới cho hắn.

Khéo như vậy, sao mà ai cũng chạy về phía núi Thiếu Lăng mấy ngày gần đây như thế?

Không đợi hắn hoàn hồn, Hạ lão gia đã xúi giục ở một bên: "Đi đi. Làm quen những người này cũng là chuyện tốt. Trong kinh thành này cũng có mấy cô nương có tính cách thẳng thắn, không chừng có thể nói chuyện với con. Sau này con sẽ ở kinh thành một thời gian, dù sao cũng nên quen với chuyện như thế."

Hạ phu nhân cũng không biết chuyện mấy người trở mặt ở bữa tiệc ngâm thơ uống rượu ngày đó, nên bà nói tiếp lời: "Ta cũng coi như biết về tiểu Huyện chúa. Con bé được nhận sự thương yêu cưng chiều từ nhỏ, không bị ràng buộc cái gì cả. Mặc dù hơi tùy hứng nhưng cũng không phải là người không nói lý lẽ. Lúc này nó chủ động mời con đi ra ngoài thì chính là muốn thân thiết với con, mà con cũng qua lại tốt với nó thì nó sẽ che chở cho con."

Đúng là một chuyện không thú vị…

Cố Phong Giản xoa xoa ngón tay, hắn cảm thấy đầu ngón tay có thêm một lớp bụi nham nhám. Hắn lắc thiệp mời, không biết vì sao trên đây có nhiều bột phấn li ti như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!