Chương 39: Người tốt

Cố Tứ lang đang gặp một người cách đó không xa, Cố Quốc công kêu hắn tới hỗ trợ xử lý chút chuyện.

Bởi vì quán ăn kia có không ít người tụ tập, trong đó cũng có huynh đệ quen biết Cố Phong Giản, cho nên sau khi nhìn thấy hắn, người đó lập tức chạy tới báo tin.

Cố Tứ lang vừa mới đi ra tửu quán đã bị một nam tử quen mặt chặn lại.

Người nọ túm lấy hắn, vội la lên: "Cố Tứ lang! Phía trước có người nói thấy Ngũ đệ ngươi, hắn đang mắng người khác đấy!"

Cố Tứ lang hỏi: "Ai? Ta muốn biết có những ai? Hay lại là đám người không có mắt Quý Vũ Đường?"

"Không phải! Một đám người rất đông! Bọn họ đã tụm thành một chỗ, luân phiên tranh luận với hai người bọn họ! Nếu như ngươi muốn biết chính xác là ai, thì ta cũng không thể nào kể tên được." Nam tử nhớ lại điều gì, hắn vỗ tay, nói: "A! Đi cùng Ngũ đệ ngươi còn có Tống Tam nương. Nàng ấy trực tiếp đổ một bình trà lên người đối phương, lúc này nàng chính là người đang ầm ĩ với người ta. 

Ta thấy nguy hiểm, sợ bọn họ lại đánh nhau, nên đang muốn đi tới Cố gia tìm ngươi đây!"

Bỗng nhiên Cố Tứ lang phẫn nộ: "Vừa nhìn Tống Tam nương đã biết tính tình nàng ấy rất tốt, giờ còn có thể ép nàng ấy ra tay thì đám người kia quá vô liêm sỉ rồi! Có phải muốn bắt nạt Cố gia ta khi không có người ở đó hay không?"

Cố Tứ lang tìm kiếm một lần ở mấy chỗ lân cận, sau khi mượn một cây gậy của người bán hàng rong bên cạnh, hắn vắt nó ở sau lưng rồi chạy như bay về phía trước.

"Ngũ đệ, đệ ráng kiên trì, Tứ ca sẽ tới nhanh thôi!"

Lúc Tứ ca đến thì trò hay đã tàn.

Đồ vật đã được dọn dẹp sạch sẽ, bàn ghế được sắp xếp lại một lần nữa. Nhóm nho sinh lại tụ thành một chỗ, bọn họ rên rỉ vì cay đắng mình đã ăn phải: "Làm sao mà Tống Tam nương lại dũng mãnh như vậy chứ?", "Nàng ta ở biên quan thì làm sao có thể đọc nhiều sách như vậy?", "Rốt cuộc là ai truyền lời nói đó? Lại hại ta thật khổ!" Làm chúng ta vô cùng mất mặt.

Cố Tứ lang nhanh chóng tìm tòi một lần, không phát hiện tung tích của Ngũ đệ mình, hắn thuận tay kéo một người, mặt mang theo sát khí, hỏi: "Ngũ đệ ta đâu?"

"Cố, Cố Ngũ công tử?" Nho sinh xui xẻo đó bị hắn dọa, hắn nói lắp ba lắp bắp: "Hắn đã đi từ sớm rồi mà."

Cố Tứ lang chất vấn: "Các ngươi có đánh người không? Đừng nói là hắn kích động các ngươi đánh hắn đấy!"

Người nọ cả giận: "Là bọn họ mắng mọi người một hồi, sau đó lại tự chạy đi! Chúng ta đều là người đọc sách, sao có thể tùy tiện ra tay được?"

Cố Tứ lang nghe vậy thì vừa lòng, trên mặt vẫn duy trì sự hung tợn, hắn nói: "Đúng là không ra tay tùy ý, nhưng lại lấy nhiều hiếp ít! Ngươi nói lời này không cảm thấy ngượng hả? Hắn đi hướng nào?"

Thư sinh chỉ phương hướng, Cố Tứ lang buông đối phương ra, đang định đuổi theo, thì chưởng quầy chạy ra từ phía sau, liên tục hô: "Khách quan chậm đã! Tạm thời dừng bước!"

"Ngươi kêu ta?" Cố Tứ lang xoay đầu lại, hắn nói trước, "Nếu như đồ bị hỏng thì kêu bọn hắn bồi thường, không liên quan gì đến ta."

"Không! Không phải là đồ đạc." Chưởng quầy chỉ vào chỗ ngồi trong góc nói, "Ngũ đệ ngài đã gọi một bàn đồ ăn nhưng còn chưa có trả tiền thì đã đi mất rồi. Hiện giờ đồ ăn đã được chuẩn bị một nửa, số bạc này nên giao cho ngài trả chứ?"

Cố Tứ lang hồ nghi nhìn qua. Cái gọi là một nửa chính là đồ ăn đã bày ra gần kín mặt bàn. Còn toàn là những món ăn chắc bụng mắc tiền, màu sắc bóng nhẫy, thơm ngon mê người.

Chưởng quầy đưa hóa đơn cho hắn xem, cũng xòe tay chờ trả tiền.

Cố Tứ lang nhìn con số thì không khỏi há hốc mồm.

Ngũ đệ, sao đệ có thể làm như vậy?

………………..

Tống Sơ Chiêu chạy một trận đón gió, chạy đến độ toát hết mồ hôi nhưng không hề mệt mỏi. Thế mà ngược lại, nhiều phiền muộn trong lòng ngực bị đánh tan không ít, nàng cảm thấy có một sự vui sướng không nói nên lời.

Nàng nghe tiếng tiểu thương rao hàng xung quanh, theo bản năng sờ vào túi tiền của mình, thì mới phát hiện mình vẫn còn nắm lấy tay của Cố Phong Giản, thế là nàng vội vàng buông ra.

Cố Phong Giản tuy rằng chạy một trận, nhưng giờ phút này hơi thở của hắn lại ổn định, hô hấp vẫn bình thường. Hắn rốt cuộc phát hiện có cơ thể khỏe mạnh là một chuyện rất thoải mái.

Lúc trước hắn thật sự là lười biếng, nên tăng cường rèn luyện mới phải. Nếu không thì sau này trở lại cơ thể mình, lại chạy một đoạn với Tống Sơ Chiêu, đối phương còn chưa làm nóng xong thì mình đã nằm sấp xuống trước rồi, vậy thì thật là xấu hổ.

Tống Sơ Chiêu chưa phát hiện việc hắn đang tự hỏi mình, nàng hưng phấn nói: "Cố Ngũ lang, ngươi đúng là lợi hại, thật sự có thể nói đến độ bọn họ á khẩu, không trả lời được! Ta còn tưởng rằng bọn họ sẽ tiếp tục giả ngu, ra vẻ không biết!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!