Đám người đang ồn ào xung quanh nhưng Tống Thi Văn không nghe lọt dù chỉ một chữ.
Nghe được nhưng lời khen ngợi của những người trẻ tuổi xa lạ, trong lòng nàng ta không cam lòng nghĩ rằng sợ là Tống Sơ Chiêu đã trúng tà, nếu không, vì sao nàng ấy có thể lấn áp nàng ta được!
Ngay khi ý tưởng này xuất hiện, nàng ta đã cảm thấy nó hoang đường, nhưng nó lại từ từ bám rễ vào tâm trí nàng ta, dù làm cách nào cũng không thoát khỏi nó được.
Tống Thi Văn giống như đã nhận thấy điều gì, đột nhiên nàng ta kinh hãi.
Nàng ta không biết liệu Tống Sơ Chiêu có biết viết cuồng thảo hay không, cũng không biết đối phương hay đọc sách ở biên quan hay không, nhưng mà không biết từ lúc nào mà tính cách của Tống Sơ Chiêu đã có sự thay đổi.
Tuy rằng trước kia Tống Sơ Chiêu chưa từng ra tay với nàng ta, nhưng trong ánh mắt chứa đầy sự mất kiên nhẫn và cáu kỉnh, giọng điệu bốc đồng, rõ ràng nàng ấy không giỏi che đậy cảm xúc của mình.
Cho tới sau này, ánh mắt của người kia chỉ còn lại sự lạnh lẽo khiến người ta lùi bước. Đôi con ngươi đen láy của nàng ấy dường như có thể nhận thức được mọi thứ, lấy tư thế nhìn xuống với thái độ giễu cợt. Ngay cả người đầy mưu mẹo như Diệu Nhi cũng bị chỉnh đến mức không dám lên tiếng.
Tống Sơ Chiêu mới trở về không lâu nên mọi người cũng không quá hiểu về nàng ấy. Nếu như không cẩn thận quan sát, có lẽ không phát hiện được sự thay đổi này. Nhưng một khi trong lòng đã nghi ngờ, thì chỗ kỳ lạ trong đó đều hiện lên rõ ràng.
Thế nên, cho dù người Cố gia chưa bao giờ gặp qua Tống Sơ Chiêu, cũng quan tâm đến nàng ta vô cùng đặc biệt; thậm chí Cố Ngũ lang còn có thái độ khác thường, đánh nhau với người khác vì nàng ta.
Trên đời này làm gì có chuyện không duyên không cớ lại thích một ai? Trừ phi là bị câu hồn.
Hô hấp của Tống Thi Văn cứng lại.
Cũng không có một mình nàng ta nghĩ quá về sự bất thường của Cố Ngũ lang, ngay cả Đường Tri Nhu cũng cho rằng như thế!
Tống Thi Văn lo lắng nhướng mi, liếc sang bên phải, mà "Cố Phong Giản" lại đang nhìn mọi người, vừa lúc nhìn về phía nàng ta. Ánh mắt mang theo sự cảnh cáo và uy hiếp, làm cho trái tim nàng ta run lên, nàng ta vội quay mặt đi.
"Tống Tam nương." Đường Chương Liêm hỏi với sự hứng thú, "Cuộc sống ở biên quan như thế nào? Có chuyện gì thú vị hay không? Tống tướng quân huấn luyện binh lính ngày thường như thế nào? Hắn có nghiêm khắc với ngươi không? Còn nữa, không biết là vị tiên sinh nào đã dạy thư pháp cho ngươi, thế mà bằng lòng đi đến biên quan."
Hàng loạt câu hỏi bay đến Cố Phong Giản, hắn im lặng trong giây lát.
Thật ra cũng có câu trả lời, nhưng mà hắn không biết quá chi tiết.
Đường Chương Liêm cười nói: "Có thể trả lời tùy ý, mọi người không cần quá thận trọng. Hôm nay trẫm đến buổi yến tiệc này, thế nhưng chư vị có thể xem ta như người bình thường."
Mọi người cười phụ họa vài tiếng, nhưng ẩn trong tiếng cười là sự không chân thành.
Dù sao thì Đường Chương Liêm chỉ tùy tiện nói như vậy mà thôi.
Lúc này thì Tống Sơ Chiêu lại lên tiếng: "Bẩm Hoàng thượng, Tống tướng quân thật sự rất nghiêm khắc, kỷ luật trong quân doanh rất rõ ràng. Về phần những chuyện khác thì cũng không khác gì với kinh thành lắm, chỉ là việc vặt ở biên quan thì nhiều hơn một chút thôi."
Đường Chương Liêm: "Làm sao Cố Ngũ lang biết?"
"Tam cô nương từng nói với thần." Tống Sơ Chiêu đơn giản nhận trả lời câu hỏi, "Một số binh sĩ có kinh nghiệm phong phú sẽ chịu trách nhiệm tuần tra trong biên thành, nhưng vẫn không được lơ là trong các cuộc diễn tập hàng ngày. Thỉnh thoảng có kẻ thù bên ngoài biên giới rục rịch muốn đi vào thám thính, thì nhóm binh sĩ tinh nhuệ này sẽ dẫn đội ra ngoài để uy hiếp. Cũng có một số ít binh sĩ lưu động, đa số là những người cường tráng và khỏe mạnh.
Khi có chiến sự thì bọn họ sẽ giương gươm giúp đỡ, khi không có thì bọn họ lại chăm chỉ cày cấy ruộng đất giúp đỡ trong nhà. Tất cả binh lính đều phải học cách truyền đạt quân lệnh, cách hành quân, cách hạ trại nhanh chóng. Hai năm nay quốc thái dân an, nên biên quan cũng rất bình yên. Thỉnh thoảng có đoàn thương nhân muốn xuất quan, nhưng lại lo lắng về sự an toàn thì sẽ nhờ các tướng sĩ hỗ trợ hộ tống, đồng thời cũng gửi món quần áo bằng bông như một lời cảm ơn. Thế nên các binh lính trong quân doanh sống cũng rất tốt. Chỉ cần không có thiên tai lớn là sẽ được ăn no mặc ấm. "
Đường Chương Liêm vỗ bàn, hắn vui vẻ nói: "Ăn no mặc ấm, rất tốt! Đều là những thanh nhiên tốt của Đại Lương chúng ta!"
Mọi người lại khen hùa theo một phen.
Phó Trường Quân có phần kinh ngạc nhìn về phía Tống Sơ Chiêu. Ông không ngờ rằng hai người họ Tống với Cố này lén giao lưu với nhau nhiều như vậy. Ông cảm thấy không vừa lòng với Cố gia Ngũ lang này, nhưng cũng không quá mức để nó trong lòng.
Nhưng mà vẻ mặt Tống Thi Văn càng thêm tái nhợt, trong người càng thấy không khỏe.
Nàng ta đã chú ý đến, mới vừa rồi Tống Tam nương chần chờ chưa chịu trả lời, thế nên Cố Ngũ lang mới ra mặt giải vây cho nàng ta. Tống Sơ Chiêu lớn lên ở biên quan từ nhỏ, thì làm sao vấn đề đơn giản như vậy lại do dự cơ chứ?
Việc này rõ ràng có chuyện khác thường, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.
Bởi vì có Tống Sơ Chiêu giúp trả lời, nên Đường Chương Liêm cho rằng Tống gia Tam nương không quen nói chuyện với người khác, nên cũng không hỏi tiếp nữa. Ngược lại thì hắn còn muốn ngồi nghe mọi người bàn luận thêm, thế nhưng Phó Trường Quân đã nhắc nhở không còn sớm nữa, thúc giục hắn nhanh chóng rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!