Dù Đường Chương Liêm kêu nàng làm thơ, nhưng Tống Sơ Chiêu cũng không lo sợ gì cả, dù sao Cố Phong Giản đã sớm sắp xếp chuyện này. Mà Đường Chương Liêm lại không muốn làm nàng khó xử, nên chỉ kêu nàng tùy ý phát huy.
Tống Sơ Chiêu phủi phủi tro bụi không tồn tại, rồi đứng dậy.
Ở quân doanh bọn họ cũng có mấy lão Nho sĩ cái gì cũng biết. Khi bọn họ muốn huênh hoang thì trước tiên sẽ làm như vậy, nhìn như có loại kiêu ngạo từ xương cốt, cực kỳ ngầu.
Tống Sơ Chiêu cúi đầu trầm tư một lát, rồi sau đó chọn bài thơ mới nhất trong tuyển tập thơ. Trong thời gian ngắn như vậy, có lẽ Cố Phong Giản chưa kịp dùng nó ở bên ngoài.
Đây là một bài thơ tả cảnh vật. Khi mùa hạ chuyển sang mùa thu, núi cao vạn trượng trở nên trơ trọi, sừng sững trong tầng mây. Chỉ ít ỏi vài nét bút, bài thơ đã miêu tả được sự hiểm trở của núi cao, cảnh sắc từng tầng biến đổi thật tươi đẹp; mây trắng trôi lác đác, gió thu se lạnh, cùng với sự tiếc nuối khi nhìn về phương xa, tất cả đều được viết rất tinh tế và sâu sắc.
Mượn núi sông bao la hùng vĩ để làm nổi bật lên sự nhỏ bé của bản thân, mà cách diễn đạt của câu cuối cùng lại như sự hậm hực của thi nhân.
Giọng Tống Sơ Chiêu nhẹ nhàng trầm lắng, thơ từ chảy ra từ miệng nàng có khí phách như tiếng vũ khí ra khỏi vỏ, rất dễ nghe.
Thế mà nàng càng bình tĩnh, thì người ta càng cảm thấy có cảm xúc mãnh liệt đã được ẩn giấu sau khi ngẫm nghĩ lại từng câu từ.
Vốn dĩ là những người thanh niên trong lòng đầy khát vọng, họ không khỏi đắm mình vào trong đó, rồi tìm được cảm xúc của riêng mình.
Bọn họ sôi nổi suy đoán, có lẽ nào Cố Ngũ lang dùng cái này để bày tỏ việc mình có tài nhưng không gặp thời chăng? Chứng tỏ Cố công tử có lời oán hận với Cố Quốc công vì ông giữ hắn ở trong nhà, không những không cho hắn học võ mà còn tìm cách gây trở ngại con đường làm quan của hắn.
Xuất thân của hắn cao quý nhưng lại lận đận từ nhỏ; bụng đầy kinh luân nhưng lại không có chỗ phát huy; thông minh hiểu biết nhưng lại không được yêu thương.
Thế nên tình cảm bên trong bài thơ này mới mãnh liệt như vậy! Mới uyển chuyển như thế! Lại có thể chấn động thế này!
Áp lực và đau khổ mới có thể làm lòng người rung động nhất, còn "sầu" là linh hồn của mỗi vị thi nhân!
Sau khi Tống Sơ Chiêu đọc xong bài thơ, nàng lập tức quan sát phản ứng của những người xung quanh. Kết quả là nàng thấy ai cũng phấn khích – sự phấn khích mà nàng không thể nào lý giải được. Biểu cảm của nàng cũng rất phức tạp, khó có thể dùng những từ đơn giản để diễn tả.
Lần đầu tiên nàng đọc bài thơ này, nàng đã thấy được sự hùng vĩ và hào hùng của trời đất bao la, cho nên cũng rất thích bài thơ. Làm sao mấy người này…lại giống như vừa bị mất nhiều tiền như vậy?
Đường Chương Liêm ngồi yên lặng một lát, nghiêm túc nhẩm lại một lần, đoạn gật đầu nói: "Không hổ tài danh của Cố Ngũ lang. Bài thơ này hành văn liền mạch lưu loát, ngôn từ tinh tế, khi ngâm thơ lại có cảm giác được sống trong cảnh thơ, khiến người khác không dễ dàng thoát ra được."
Tống Sơ Chiêu khiêm tốn nói: "Tạ bệ hạ tán thưởng."
Một đám thanh niên dưới đài, đặc biệt là các huynh đệ đã tỉnh ngộ của Quý Vũ Đường, đã lập tức tiếp lời: "Tài năng và học vấn của Ngũ lang đã làm Vương mỗ rất bội phục! Sau khi cân nhắc cẩn thận, ta thật sự cảm thấy từng chữ đều không thể thay đổi."
"Khí thế của bài thơ này thật bao la, đủ để thể hiện sự hào hùng cao vạn trượng trong lòng Ngũ lang."
"……"
Những thanh niên trong nhóm Quý Vũ Đường đã tiếp thu được kỹ năng thổi phồng của trưởng bối, nên nếu như bọn họ muốn khen người khác thì sẽ khen đến mức xuất thần nhập hóa*, làm cho người ta mát lòng mát dạ.
*Xuất thần nhập hóa: Trạng thái này có thể nói là tới tuyệt đỉnh của người học kiếm pháp, và khó thể hơn được nữa.
Mọi người thấy thái độ hiện giờ của bệ hạ, cùng với việc muốn lấy lòng Cố Ngũ lang, nên hiển nhiên đã không tiếc công sức. Mà Quý Vũ Đường còn biết ơn việc Tống Sơ Chiêu đã giúp hắn trước đó, nên hình tượng của Cố Ngũ lang đã có thêm ánh sáng chiếu rọi, hắn càng ra sức thổi bay mọi thứ.
Thấy hắn dẫn đầu, các vị tiểu đệ cũng không cam lòng để tụt lại phía sau, thế nên trong lúc nhất thời, Tống Sơ Chiêu bị bọn phóng đại đến mức lạc lối [1], trong lòng nàng đã có một chút đắc ý không kiềm chế được.
Ban đầu, Cố Phong Giản cũng rất thích bài thơ này, dù là vần hay dùng từ ngữ, đều có một loại cảm giác gãi đúng chỗ ngứa. Nhưng sau đó một lúc, khi tâm trạng đã bình tĩnh trở lại, hắn đọc lại bài thơ lại thấy như mình đương làm ra vẻ. Lúc này lại bị Tống Sơ Chiêu đọc một lần trước mặt mọi người, hết lần này tới lần khác được phân tích trước mặt Hoàng thượng, tâm tình của hắn chỉ còn sót lại sự khó chịu.
Vô cùng xấu hổ.
Mà cũng không thể hiểu được.
Trong đầu những người này đang suy nghĩ cái gì? Không lẽ không cần thể diện nữa hay sao?
Trong lúc tâm tình Tống Sơ Chiêu đang phơi phới, nàng ngẫu nhiên xoay đầu, lại thấy Cố Phong Giản đang nhìn mình thật vô hồn cách đó không xa, thì trong lòng nàng lại nhanh chóng hồi hộp.
Sao thế? Ngũ lang không hài lòng? Nhất định bởi vì nàng chưa đủ khiêm tốn rồi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!