Khi bốn người đến nơi, Hoàng thượng đã ngồi trên ghế chủ tọa trong vườn.
Hắn mặc một bộ thường phục màu đen, tướng ngồi hào sảng. Tay trái đặt trên đầu gối, ống tay áo rộng buông thõng xuống, hắn đang nghiêng đầu nhìn một chiếc đèn giấy treo phía trước.
Trên đó có một bài thơ ngắn được viết cân đối, hẳn là có người mới ghi lên cho hợp với bức tranh trên đó.
Tuổi của Đường Chương Liêm còn trẻ, chỉ mới 26 mà thôi. Làm bậc đế vương nhiều năm, hắn đã có được khí chất của người từng trải: thâm trầm như sông núi, không để lộ dù chỉ là gợn sóng. Nhưng nhìn từ ánh mắt và động tác của hắn, vẫn có thể nhìn ra được tính cách của hắn cũng không phải trầm lặng như vậy.
"Ừ." Đường Chương Liêm thu hồi ánh mắt, hắn gật đầu, nói với vẻ chân thành: "Không tồi."
Người thanh niên được khen lập tức vui mừng ra mặt, hắn tiến lên thi lễ, nói: "Cũng vì thần cần cù học tập, không phụ Bệ hạ thưởng thức!"
Lúc đầu, đám người Tống Sơ Chiêu muốn tiến vào lặng lẽ, nhưng không biết vì sao trong vườn lại vô cùng yên tĩnh, nên khi bốn người xuất hiện đã thu được sự chú ý của mọi người.
Đường Tri Nhu tương đối quen thuộc Đường Chương Liêm, dù sao nàng ta cũng là người trong hoàng thân, nên dẫn đầu tiến lên, thi lễ với Hoàng thượng.
Tống Sơ Chiêu và mấy người khác cũng đuổi kịp sau hai bước, nhưng lại không đi đến chính giữa, chỉ đứng khom người, vấn an ở một bên.
Đường Chương Liêm ngẩng đầu lên, nhìn về vị trí hơi xa của bốn người, tầm mắt dừng lại trên người Đường Tri Nhu đầu tiên.
Thật ra, hắn cũng không có quá nhiều tình cảm với Đường Tri Nhu.
Tranh quyền đoạt lợi giữa các hoàng tử năm đó đã sớm vứt đi cái gọi là huyết thống huynh đệ, làm việc không kiêng dè, tất cả các loại thủ đoạn dơ bẩn hoặc tàn nhẫn đều bại lộ. Nếu như không có tiểu cữu cữu và Hạ lão tướng quân giấu hắn đi, sợ rằng hắn đã chết trong vòng lốc xoáy chính trị khi tuổi còn nhỏ.
Sau việc đó, hắn cũng không truy cứu vài vị huynh trưởng đã là lòng nhân từ lớn nhất rồi. Muốn hắn dựa vào nhân tình để đối xử với chất nữ xa lạ kìa là điều không thể.
Đối với hắn mà nói, cùng họ Đường với dòng họ hoàng thất không bằng thân thiết với tiểu cữu cữu và nghĩa tổ phụ*.
*Nghĩa tổ phụ: Ông nuôi.
Trên mặt Đường Chương Liêm xuất hiện nụ cười hòa nhã, bày ra bộ dáng người trưởng bối nhân hậu, nói: "Huyện chúa Khánh Bình đã trưởng thành không ít, đã trở thành cô nương đoan trang và chín chắn."
Đường Tri Nhu miễn cưỡng nở nụ cười. Nàng ta vừa mới khóc, hai mắt sưng đỏ, nên cũng không có sức lực khi cười.
Đường Chương Liêm dường như không thấy, hắn không hỏi thêm nữa mà chuyển tầm mắt về phía bên cạnh, nói: "Tống Tam cô nương, đã lâu rồi chưa trở về kinh thành, không biết ngươi đã quen chưa?"
Lúc này Cố Phong Giản mới đi đến chính giữa, hắn đáp: "Bẩm bệ hạ, hết thảy đều mạnh khỏe."
Đường Chương Liêm lại cười: "Không biết thân thể của lệnh tôn và lệnh đường có tốt không? Trẫm đã xem công văn Tống tướng quân trình lên nhưng không bao giờ thấy hắn nhắc tới việc vui buồn trong nhà. Thấy hắn tận tụy phòng thủ nơi biên quan, nhiều khi trẫm muốn gọi hắn trở về nghỉ ngơi một hồi nhưng lại không tìm thấy cớ."
Cố Phong Giản: "Tạ bệ hạ quan tâm. Gia phụ và gia mẫu đều khỏe mạnh, chỉ có điều hai người bọn họ không thể buông bỏ công việc trong tay, sợ phụ sự tính nhiệm của bệ hạ."
"Tốt. Khỏe mạnh là tốt rồi." Đường Chương Liêm vỗ lên chân, "Phụ mẫu ngươi có thể sẽ mau chóng hồi kinh. Nếu như bọn họ thấy ngươi và Cố Ngũ lang khi ở chung lại hòa thuận đến như vậy, ắt hẳn sẽ rất vui mừng."
Tống Sơ Chiêu: "……" Nghe xong cảm thấy có hơi kỳ quái.
Cố Phong Giản cũng không biết nên đáp trả như thế nào, vì thế lại giơ tay lên, chắp tay thi lễ.
Đường Chương Liêm cũng không cảm thấy không vui vì sự xa cách của hắn, thậm chí còn không cảm thấy cách thi lễ của hắn có chỗ nào không đúng. Hắn phất tay áo lên, cho bọn họ lui về vị trí của mình để ngồi xuống.
Mọi người thấy thái độ của bệ hạ, lập tức nhận ra được ít chuyện.
Mới vừa rồi, bệ hạ chỉ nói một câu với chất nữ của mình, còn đối với Tống Tam nương thì lại liên tục hỏi rất nhiều chuyện. Cái này giống như tán ngẫu về sinh hoạt ngày thường, ngoại trừ quan tâm khi nàng ấy mới trở về kinh thành, thì cũng là vì rất thân thiết với nàng.
Tống Nhị nương ở kinh thành nhiều năm như vậy, cũng không nhận được nhiều sự ưu ái như thế. Thế nên vẫn phải phụ thuộc vào mặt mũi của Hạ lão gia và Phó tướng quân đấy.
Hay là hôm nay bệ hạ tới bữa tiệc văn – rượu này cũng là vì Tống Tam nương?
Người thông minh nghĩ đến đây, thì tuy trên mặt hiện nụ cười, nhưng tâm tư đã lung lay. Bọn họ hạ tầm mắt, che giấu đi cảm xúc của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!