Ba người đứng ở dưới một cây cổ thụ xanh um. Cách đó không xa có mấy ngọn đèn đá ở ven đường, ánh lửa khi tỏa đến đây đã yếu đi rất nhiều, che đi biểu cảm của bọn họ, khiến nó trở nên mơ hồ.
Đường Tri Nhu đợi một lát lại không thấy ai lên tiếng, bèn chỉ vào người trước mặt: "Ngươi nói đi!"
Cố Phong Giản buồn cười: "Tiểu Huyện chúa gọi ta ra đây lại kêu ta nói trước? Ta biết nên nói cái gì đây?"
Đường Tri Nhu nghẹn họng, lại nhìn về phía Tống Thi Văn.
Tống Thi Văn nói: "Tam muội, chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm mà thôi, tỷ tỷ muốn giải thích rõ ràng với muội rồi xin lỗi muội luôn. Hy vọng muội đừng tính toán."
Giọng của Cố Phong Giản cứ đều đều, lại tự dưng làm cho người ta nghe ra ý tứ châm chọc, mỉa mai: "Tỷ là tỷ muội của ta, có ngàn ngàn vạn vạn cơ hội, ấy mà hiếm khi tỷ có thể nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy, chờ tới bây giờ mới nói ra."
Tống Thi Văn nghe thấy thế thì thân hình nàng ta lung lay, với ánh mắt bất lực, nàng ta nhìn về Đường Tri Nhu xin giúp đỡ.
Đường Tri Nhu cả giận: "Ngươi cho rằng nàng ấy xin lỗi thì là lỗi sai thuộc về nàng ấy hay sao? Nhiều ngày nay kinh thành đã không còn yên bình, Thi Văn bị nhốt ở trong nhà, ngay cả cơ hội để đi ra ngoài cũng không có. Càng đừng nói đến những lời nói cay độc, đầy tổn thương ở khắp nơi trên phố, há có thể tìm ngươi để giải thích. Ngươi có biết hết thảy những điều này hay không?"
Cố Phong Giản: "Ta nên biết cái gì?"
Đường Tri Nhu đứng đôi co với hắn: "Ngươi đừng vội giả ngốc! Ngươi có dám nói những tin vịt đó không liên quan gì đến ngươi hay không? Thế mà ngươi lại diễn một vở kịch như thế ở trên đường, không chừa lại một chút tình cảm nào. Ngươi đừng có quên, ngươi cũng mang họ Tống! Cuối cùng thì làm tổn thương đến tấm lòng của Tống tướng quân, ngươi làm chuyện như vậy không thấy áy náy trong lòng hay sao?"
"Lời đồn? A vậy sao." Cố Phong Giản cười nhẹ một tiếng, "Lúc trong kinh thành truyền ra lời đồn về Tống Tam nương, vì sao không thấy tiểu Huyện chúa ra mặt nói một câu họ Tống này."
"Ta cũng không biết rõ rốt cuộc là người phương nào truyền tin, là thật hay giả, thì đi ra nói cái gì?" Đường Tri Nhu nhanh chóng nói tiếp, "Ngươi cũng không nên lừa gạt ta, ta đã hỏi thăm qua rồi, người lần trước bị Kim Ngô Vệ bắt được hoàn toàn không phải là hạ nhân trong Tống phủ. Không có chứng cứ thì không nên vu khống cho Nhị nương chúng ta!"
"Vậy nên, lời đồn trong kinh thành này chỉ có thể nói về ta mà không thể nói về nàng ta hay sao?" Cố Phong Giản nói, "Một khi đã như vậy, tiểu Huyện chúa nên đi tìm những dân chúng đang bàn chuyện phiếm trong kinh thành này, dạy dỗ bọn họ cho thật tốt, cho đến khi bọn hắn ngoan ngoãn nghe lời mới thôi, chứ không phải tới đây tìm ta để nói. Dù sao thì dân chúng trong kinh thành này cũng không nghe lời ta."
"Ngươi đúng là cưỡng tình đoạt lý" Đường Tri Nhu tức giận, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, "Không đúng, ta tới đây không phải để cãi cọ mấy chuyện này với ngươi!"
"Ngươi dùng hai từ "tin vịt" này không đúng rồi." Cố Phong Giản liếc mắt nhìn Tống Thi Văn, hắn mỉm cười nói, "Tỷ ấy thật sự nói với ngươi rằng mọi chuyện đều do ta diễn hay sao? Mọi thứ mà mọi người nhìn thấy đều là giả, Tống gia không khắt khe với ta, cũng không dùng gỗ mục để làm đồ dùng trong viện. Ngươi hãy hỏi lại nàng ta, có bản lĩnh thì nói lại rõ ràng một lần, đừng để đến lúc đó lại tìm cớ để thoái thác."
Mặt Tống Thi Văn tái nhợt, nàng ta nói thảm thiết: "Tam muội, muội thật sự có sự hiểu lầm lớn với Tống gia chúng ta. Mấy ngày gần đây, tổ mẫu cũng vì việc này mà bệnh nặng, lúc bệnh còn nhắc tới tên ngươi. Nếu như ngươi hết giận thì trở về thăm tổ mẫu đi."
Đường Tri Nhu nghe vậy, nhíu mày: "Sao Tống lão phu nhân có khả năng đối xử với nội tôn mình như vậy được? Ngươi chỉ biết hùng hổ dọa người thì có đúng không?"
Cố Phong Giản: "Dựa vào lời ngươi nói, vậy thì Phó tướng quân cũng là một người diễn trò tài ba, giúp ta diễn một vở tuồng như vậy. Nếu như ngươi nghi ngờ, vì sao không đi hỏi Phó tướng quân trước đi?"
Đường Tri Nhu xua tay, tỏ vẻ không muốn nghe: "Ngươi lại kéo Phó tướng quân ra để chèn ép ta! Cùng lắm thì Phó tướng quân dựa vào ân tình với Hạ gia nên mới tốt với ngươi như vậy, bằng không, sao ông ấy có thể không công bằng như thế!"
"Thế nào là không công bằng?" Cố Phong Giản dừng lại, sau đó nói đầy ẩn ý, "Thế mà ta lại thật tò mò, cuối cùng thì Tống Thi Văn đã nói với ngươi những gì. Nếu như nàng ta thật sự cảm thấy oan ức, thì sao không thấy Tống gia kêu khóc với người ngoài?"
Đường Tri Nhu nói: "Nếu như ngươi thật sự trong sạch, hà cớ gì sợ những lời nói của nàng ta? Cũng vì Tống gia niệm tình cũ nên mới cho ngươi thể diện. Nào giống với ngươi, suốt ngày xúi giục mối quan hệ giữa Tống gia và Phó tướng quân. Ban đầu giữa hai bên có mối quan hệ mật thiết, nay Tống phủ gặp nạn, cùng lắm thì chỉ là một sự ân huệ nhỏ thôi, thế mà Phó tương quân mãi đùn đẩy."
Cố Phong Giản tỉnh ngộ: "Nếu là một chuyện nhỏ, mà người Tống gia lại không giải quyết được, chẳng phải là vô cùng vô dụng hay sao? Đổi lại là ta, thì ta cũng không muốn phí sức đi giải quyết."
Đường Tri Nhu ngẩn người.
Tống Thi Văn hét chót tai: "Tam muội! Sao ngươi có thể nói như vậy?"
Cố Phong Giản làm lơ: "Trần lực tựu liệt, bất năng giả chỉ*. Vậy ngươi nói xem, có đúng như vậy hay không? Những khó khăn hiện giờ của Tống gia có phải do Phó tướng quân làm hay không? Nếu như không phải, vậy thì việc đó lẽ ra nên do bọn họ xử lý. Giải quyết không được, không chịu nhận mình bất tài còn đi trách người khác không chịu hỗ trợ, đây là đạo lý gì? Nhận bổng lộc của Quân, nên trung thành làm việc vì Quân, triều đình sợ nhất là những kẻ ngồi vào chức vị cho đủ số, ăn không ngồi rồi.
Tiểu Huyện chúa, chi bằng ngươi nói rõ ràng, tỉ mỉ những chỗ sai của ta, chỉ cần ngươi có thể nói ra một chút, ta sẽ lập tức đi tìm bệ hạ thỉnh tội, tự mình tố cáo Phó tướng quân, ngươi thấy thế nào?"
* Trần lực tựu liệt, bất năng giả chỉ: Hết sức làm chức vụ mình, nếu không được nên từ chức đi – Khổng Tử.
Đường Tri Nhu bối rối trước câu nói của hắn.
Nàng ta xem Tống Thi Văn như tỷ muội ruột thịt, thế nên dù cho đối phương có nói cái gì thì nàng cũng không suy nghĩ sâu xa. Sau khi quoa loa nghe xong, lại cảm thấy có vẻ đúng, có thể giải quyết, thì đương nhiên tin tưởng.
Nay nương theo suy nghĩ của Cố Phong Giản để ngẫm lại lần nữa, nàng ta cảm thấy lập trường của hai bên quá chênh lệch, nội tình cũng không đơn giản như nàng ta nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!